Ánh chiều tà tan đi, ngay cả một tia ánh sáng cuối cùng cũng bị mang đi mất, cơn gió mang theo hơi lạnh lướt qua mảnh đất này.
Màn đêm buông xuống, không chỉ là nhiệt độ hạ thấp, mà còn có sợ hãi cùng bất an cũng tăng dần lên.
Tiếng sột sột soạt soạt đang không ngừng vang lên bên tai người phụ nữ, nàng lại rất an tĩnh, hoặc là nói, liên tiếp xảy ra va chạm đột ngột khiến cho ý thức của nàng không quá tỉnh táo.
Đường Thu Bạch một mình bước đi giữa bóng đêm mênh mang bất tận, dưới chân cái gì cũng nhìn không rõ, như là đạp trên đất phẳng, nhưng mỗi bước đi về phía trước lại có chút mềm.
Nàng nhẹ nhàng sờ soạng, giống như đang tìm kiếm gì đó, nhìn thấy khắp nơi bị bóng tối vây quanh, không biết đi bao lâu, Đường Thu Bạch đột nhiên dừng lại, thân thể gầy yếu khẽ run, thật cẩn thận ngồi xổm xuống.
Đường Thu Bạch hai mắt vô thần lại mờ mịt nhìn sang một bên, đứng ở tại chỗ, vẫn tiếp tục không tìm thấy phương hướng, đi về phía trước không thấy rõ, nàng bắt buộc phải đưa ra lựa chọn.
Trong đầu mơ hồ có sợi dây lôi kéo nàng, một đầu dây tiếp nối với người mà nàng bận lòng, cũng là ánh sáng duy nhất của nàng.
Một lần nữa thẳng sống lưng, lại tiếp tục lần mò về phía trước.
Đường Thu Bạch vô tri vô giác, thậm chí không biết đã đi qua đi lại trong bóng tối bao lâu, cho đến khi cảm giác càng ngày càng lạnh, thân thể không kiên trì được bắt đầu run rẩy, nơi xa đột nhiên có một luồng ánh sáng chói lóa như thể muốn xé rách màn đêm mà rọi tới, chiếu vào trên người Đường Thu Bạch.
Nàng nửa che mắt vọng nhìn qua, mơ hồ thấy một bóng người, trái tim không lý do "Lộp bộp" một tiếng, lại dần dần khôi phục đập mạnh mẽ.
Đường Thu Bạch không chút do dự, từng bước một tiến gần về phía đó, càng đến gần ánh sáng càng mãnh liệt, trong lúc hoảng hốt Đường Thu Bạch nhìn thấy mắt kính gọng vàng quen thuộc lờ mờ xuất hiện ở phía ánh sáng.
"Là chị sao?"
Đường Thu Bạch dò hỏi, vươn tay.
Đầu ngón tay chạm đến ánh sáng lập tức bị bao trùm, một luồng hơi ấm dần dần lan tỏa.
Đường Thu Bạch bước một bước cuối cùng, đứng ở trong dòng ánh sáng, chờ hoàn toàn thích ứng rồi mở bừng mắt, Cảnh Thư Vân mang theo nụ cười đứng ở trước mặt nàng.
"Sao chị lại ở đây!"
Vốn dĩ hẳn là câu nghi vấn, thế nhưng chóp mũi Đường Thu Bạch đau xót, không hiểu sao liền biến thành câu cảm thán.
"Tôi không nên ở chỗ này sao?"
Cảnh Thư Vân không nhanh không chậm nói, trong thanh âm là bình tĩnh trước sau như một, nhưng Đường Thu Bạch nghe vào trong tai, ngược lại còn mang theo chút cưng chiều.
Đường Thu Bạch lắc lắc đầu, "Không nên."
"Vật tôi cũng không thể để một mình em ở chỗ này."
Đường Thu Bạch nhìn Cảnh Thư Vân mở miệng muốn phản bác cô, nhưng sau một lúc lâu cũng chỉ là chìm sâu vào trong nụ cười của cô.
"Chúng ta đi thôi." Nàng vươn tay.
Lần này Đường Thu Bạch không có cự tuyệt, thuận theo nắm lấy tay cô, tiến lên một bước đứng ở bên cạnh cô, luồng ánh sáng quanh thân chậm rãi tan đi.
Cảnh Thư Vân nắm lấy tay nàng dần dần siết chặt, hai người nhìn nhau cười.
Đường Thu Bạch đi theo bên cạnh cô từng bước đi ra khỏi vòng sáng lóa mắt này, chờ một bước cuối cùng bước ra tới, Cảnh Thư Vân lại mạc danh đi nhiều thêm một bước, sau đó xoay người nhìn nàng.
"Sao......"
Đường Thu Bạch lời nói còn chưa nói ra xong, cảnh tượng xung quanh bỗng nhiên biến đổi, hai người một trước một sau đứng ở bên vực sâu, gió lạnh thấu xương, dưới chân dẫm lên đá vụn, vực thẳm kia sâu không thấy đáy.
Đường Thu Bạch đột nhiên mở to hai mắt, nàng lớn tiếng gọi: "Chị đừng đi nữa! Chị qua đây!"
Cảnh Thư Vân lại không trả lời Đường Thu Bạch, cứ như vậy lẳng lặng nhìn nàng.
Cảnh Thư Vân rõ ràng không có bất kỳ động tác gì, nhưng đá vụn dưới chân cô từ bên vực sâu vẫn đang liên tục không ngừng chảy xuống, còn nổi lên một tầng bụi bặm.
Vầng trán Đường Thu Bạch nổi lên một tầng mồ hôi mỏng, cả người đều căng chặt, đầu ngón tay mới vừa nhận được độ ấm lại mau chóng biến tan.
"Chị...... Chị qua đây, tới chỗ em......"
Trong thanh âm Đường Thu Bạch mang theo một ít nghẹn ngào lại vừa cẩn thận từng chút.
"Chẳng phải em không muốn cùng tôi ở bên nhau sao?" Cảnh Thư Vân rốt cuộc cũng mở miệng, âm giọng cô nhàn nhạt, Đường Thu Bạch nhìn cô lại giống như trái tim bị rạch thủng một lỗ, máu từ trong đó thấm ra ngoài, chảy không ngừng.
"Em không có không muốn...... Em chỉ là......"
Đường Thu Bạch vươn tay, muốn bắt lấy tay cô, nhưng thời điểm treo ở giữa không trung lại không kìm được đang run rẩy.
"Đừng giải thích, em chính là không muốn cùng tôi ở bên nhau." Giọng nữ chợt cắt đứt lời Đường Thu Bạch nói.
"Em không có, em không có, em muốn cùng chị ở bên nhau, vẫn luôn đều muốn mà...... Chị qua đây trước đã được không......"
"Chị đến đây em giải thích với chị, chúng ta ở bên nhau được không......"
Trong thanh âm Đường Thu Bạch mang theo khẩn cầu, còn trộn lẫn một tia nghẹn ngào đến cả bản thân nàng đều không có phát hiện.
Gió càng lúc càng lớn, càng ngày càng thổi lên nhiều bụi đất, khiến Đường Thu Bạch có chút không mở mắt ra được, thế nhưng nàng không dám nhắm mắt, sợ nàng vừa nhắm mắt một cái, Cảnh Thư Vân sẽ lập tức rơi xuống vực thẳm.
Những hạt cát vụn làm mờ đôi mắt nàng, hốc mắt đỏ bừng, còn mang theo tơ máu, Đường Thu Bạch cố gắng nháy mắt, gắng gượng đè ép cảm giác khó chịu, nước mắt lăn xuống trong vô thức.
Hai người giằng co, một hồi lâu sau người đứng ở bên vực sâu lắc đầu, lòng bàn chân có một chút buông lỏng, tựa hồ giống như đến gần Đường Thu Bạch một chút, thế nhưng giây tiếp theo thân thể Cảnh Thư Vân lại đột nhiên nghiêng hướng ra phía ngoài, một trận gió mạnh thổi qua, người cũng theo đó liền ngã xuống!
"Nguy hiểm!"
"Cảnh Thư Vân!"
......
Tiếng khóc tan nát cõi lòng của Đường Thu Bạch không có thể gọi người ngã xuống vực sâu trở về, trái lại đúng lúc kích thích nàng từ trong cơn hôn mê tỉnh lại.
"Khụ khụ khụ......"
Hít thở khó khăn cùng cảm giác khó chịu ở cổ họng đã đánh thức nàng mở mắt tỉnh lại.
Đường Thu Bạch cau mày, mở mắt có chút gian nan, vẫn như cũ không có ánh sáng, một mảnh tối mịt, nhưng toàn thân truyền đến cảm giác đau đớn rõ ràng khiến nàng cảm giác có chút chân thực.
"Cảnh...... Khụ khụ, Cảnh Thư Vân!"
Cho dù như vậy, Đường Thu Bạch vẫn muốn xác nhận lại một lần.
Đã chịu tác động mạnh, làm cho Đường Thu Bạch nói mỗi một câu đều phải ho một trận, bốn phía tĩnh mịch, ngoại trừ tiếng gió thổi qua cành cây thì không có bất kỳ âm thanh trả lời nào.
Nàng đấu tranh ngồi dậy, ngón tay hơi gập bám lấy mặt đất, bởi vì động tác ảnh hưởng, thân thể truyền đến đau đớn làm Đường Thu Bạch nhíu chặt mày.
"Khụ khụ...... Cảnh Thư Vân?"
Đường Thu Bạch nhìn quanh bốn phía, đôi mắt thích ứng với bóng tối ngược lại có thể nhìn rõ chút ít, ngoài cây cối và một ít cỏ dại lá khô ra thì nơi này không còn gì khác.
Không đúng, còn có đá vụn.
Đường Thu Bạch rất nhanh liền chú ý tới chung quanh nàng có đá vụn, thời điểm tầm mắt ngước nhìn về phía trước, loáng thoáng có thể thấy một tia ánh sáng, nhưng có thể bởi vì khoảng cách quá xa, hoặc là vốn dĩ ánh sáng đã rất nhạt, cho nên cũng không nhìn rõ.
Có điều, Đường Thu Bạch nghĩ lại tại sao nàng lại xuất hiện ở chỗ này.
Bóng người chặn đường kia, không bằng nói là cả người mang đầy mùi rượu - Khương Phàm.
"Thật ngại quá, làm phiền cho qua."
"Ấy, Đường tiểu thư không nhận ra tôi? Tôi lại nhận ra cô."
"Chuyện lần trước, nói vậy Đường tiểu thư cũng không nhớ nữa?"
"......"
"Đường tiểu thư ra mặt đối nhân xử thế thật ra rất sảng khoái, chính là đầu óc không tốt lắm, không nhớ được?"
"À, anh đang nói cái lần anh quỳ rạp trên mặt đất ấy hả?"
"Ha ha ha, Đường tiểu thư thật nhanh nhồm nhanh miệng, cô có biết không, bởi vì cô xen vào việc của người khác, tôi đã mất tất cả, không có nhà Tề Tĩnh Uyển giúp đỡ, địa vị vốn dĩ tôi đã nắm ở trong tay, bây giờ toàn bộ tan thành bọt biển!"
Sắc mặt người đàn ông trầm xuống, trở nên khó coi, hơn nữa uống rượu xong, cả mặt đỏ bừng, lại thêm ánh sáng tối tăm càng có vẻ âm u quỷ dị.
Lúc sau, Khương Phàm nhắc tới Cảnh Thư Vân, hiển nhiên là cong đường Tề Tĩnh Uyển này đi không thông, muốn đổi con đường khác.
Ban đầu Đường Thu Bạch không nghĩ phản ứng hắn, mặc hắn ồn ào một hồi là xong, nhưng ngay khoảnh khắc ba chữ "Cảnh Thư Vân" từ trong miệng hắn nói ra đó, lý trí nhanh chóng triệt tiêu.
Sau đó Khương Phàm nổi giận, bị cồn tác động khiến cảm xúc mất khống chế, đã một tay đẩy Đường Thu Bạch xuống.
Đá vụn lẫn nhánh cây cọ xát, còn va chạm phải tảng đá dọc đường.
......
"A......"
Đường Thu Bạch hít một hơi khí lạnh, hơi cắn răng, sau một lúc lâu không biết nghĩ đến cái gì lại nhẹ nhàng cười rộ lên, chỉ là cánh môi bị cắt một vết, máu tươi đọng lại, khẽ cử động đứng lên thì đau nhíu mày lại không nhịn được nở nụ cười, nhưng thật ra giống như cười trong đau khổ.
"Cũng may là nằm mơ, chỉ có mình rơi xuống."
Nàng nhẹ giọng nói thầm, đi kiểm tra thương tích trên người.
Làn da lộ ra bị cứa rất nhiều vết, còn có vài vết thương, tay chân giống như bị trẹo, lúc cử động, vừa nhích liền đau, trên mặt Đường Thu Bạch không nhìn thấy, nhưng tựa hồ cũng có xây xát, bên thái dương còn sưng lên một cục to, Đường Thu Bạch chỉ sờ một chút liền không dám đụng vào nữa.
Đường Thu Bạch nhớ rõ trước khi nàng bị đẩy xuống dưới trong tay còn cầm điện thoại, hiện tại cũng không biết bị ném tới chỗ nào rồi.
Nhưng thời điểm nàng giơ tay lên, độ sáng của chiếc đồng hồ, nhìn thấy thời gian xuyên qua màn hình rạn nứt, đều làm Đường Thu Bạch mạc danh an tâm.
Nàng còn sống, còn có thể nhìn thấy Cảnh Thư Vân.
......
Người tìm kiếm phân tán ra, Cảnh Thư Vân dẫn theo Địch Nghiên quay lại đường nhỏ trước đó cô cùng Đường Thu Bạch đi ngắm hoàng hôn.
Cảnh Thư Vân dò hỏi qua, so sánh dựa theo thời gian, trước khi cô rời khỏi Đường Thu Bạch, chính là người cuối cùng trong tất cả mọi người trong công ty nhìn thấy Đường Thu Bạch, mà lúc cô rời đi Đường Thu Bạch còn đang ở con đường nhỏ này.
Nhất định là đã xảy ra chuyện gì, cho dù không phải phát sinh ở con đường nhỏ đó, thì Đường Thu Bạch đi ra ngoài cũng sẽ có phục vụ có thể nhìn thấy nàng.
Dọc đường đã không còn ai nữa, vẫn luôn đi đến cuối, Cảnh Thư Vân cũng không thể nhìn thấy bóng dáng Đường Thu Bạch.
Không khí vốn đã hạ xuống lạnh thêm mấy độ, Cảnh Thư Vân nhíu chặt mày lại càng sâu hơn, phảng phất như muốn khắc ra dấu ấn ở giữa mày.
Xương ngón tay lạnh lẽo mất đi màu máu, trở nên trắng bệch, vì để không bỏ lỡ bất kỳ điều gì khác thường, cô đẩy gần kính mắt gọng vàng.
Cảnh Thư Vân nhìn nơi hai người đứng nói chuyện phía trước, thậm chí trong không khí còn mang theo hơi thở của Đường Thu Bạch, ngực phập phồng kịch liệt không dễ phát hiện.
Cảnh Thư Vân tỉ mỉ tìm từ cuối đường trở về, cũng không có chút dấu vết nào, vô cùng sạch sẽ, thậm chí bụi cây bên đường cũng tu bổ rất ngay ngắn.
Cứ vậy một đường xem trở về, bước chân của Cảnh Thư Vân dừng lại ở trước một bụi cây có chút thưa thớt.
Nó không xanh tươi ngay ngắn giống như bụi cây bên cạnh, còn có chút lộn xộn, nhành cây bị gãy vài chỗ, nhưng nhìn kỹ đá phiến và sỏi gần nó lại rất sạch sẽ, khiến người ta cho rằng nó nguyên bản chính là mọc không tốt lắm.
Cảnh Thư Vân dừng lại trước bụi cây, hơi nghiêng đầu đảo qua từng chút, đáy lòng mơ hồ cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhưng lại không thể nói ra.
Một hồi lâu sau, Địch Nghiên đột nhiên lên tiếng, làm ánh sáng trong mắt cô sáng lên.
"Lão bản, nơi này có camera!"
Ở chỗ rẽ, phía trên đèn đường có một cái camera, bởi vì cây cối vẫn còn cành lá cho nên có vẻ có chút che khuất, nếu không nhìn kỹ căn bản sẽ không chú ý.
"Tra!"
Đơn giản rõ ràng, Cảnh Thư Vân bước từng bước dài đi ra ngoài.
Giám đốc khách sạn biết được sự tình cũng lo đến toát mồ hôi, không chỉ vì ở khách sạn bọn họ mất tích một người, càng mệt hơn là bởi vì hắn không đắc tội nổi vị tôn đại Phật - Cảnh Thư Vân này.
"Cảnh, Cảnh tổng, tôi đã kêu tất cả mọi người trong khách sạn đi tìm, nhất định có thể tìm được, ngài đừng lo lắng đừng lo lắng."
Giám đốc vội vàng chạy tới, lại khom lưng lại gật đầu, sắc mặt Cảnh Thư Vân không tốt lắm, ánh mắt sắc bén thấy hắn liền biến chuyển, "Dẫn tôi tới phòng điều khiển."
"Được được, mời ngài đi theo tôi."
Giám đốc không dám chậm trễ, vội vàng dẫn Cảnh Thư Vân và Địch Nghiên vào phòng điều khiển.
Trong phòng kín, một mình Cảnh Thư Vân đứng ở phía trước mọi người, chỉ đạo lấy đoạn theo dõi buổi trưa, nàng không có động tác gì, hai tay cũng không vòng ở trước ngực, thế nhưng từ trong ra ngoài cả người phát ra khí áp lại đủ để cho mọi người ở đây cảm nhận được trầm thấp cùng hít thở không thông, không có ai dám nói chuyện.
Màn hình theo dõi trực tiếp chỉnh tới tốc độ x4, Cảnh Thư Vân không nói một lời, tầm mắt gắt gao bám chặt vào máy chiếu, thẳng đến khi thấy hình bóng quen thuộc xuất hiện.
"Dừng, quay lại, tốc độ bình thường."
Thanh âm Cảnh thụ Thư Vân hờ hững, âm điệu trầm ổn, người ở đây chỉ có Địch Nghiên biết lão bản nhà mình khẩn trương, bởi vì Cảnh Thư Vân mở miệng chữ đầu tiên "Dừng", âm cuối có chút khúc chiết rất nhỏ.
Nếu nói hiện tại Cảnh Thư Vân là một viên băng, những hình ảnh sau đó camera quay đến, càng tiếp tục xem màn hình chiếu, Cảnh Thư Vân càng giống một tảng băng.
Tức giận kím nén, ở khoảnh khắc Khương Phàm duỗi tay đẩy về phía Đường Thu Bạch, hóa thành từng mũi tên sắc bén đồng loạt bắn ra.
Đường Thu Bạch bị đẩy xuống, từ bên lùm cây bị đẩy mạnh xuống.
......
Không biết qua bao lâu, Đường Thu Bạch nghỉ ngơi tại chỗ chờ đợi một hồi, vẫn là quyết định nỗ lực, tự mình cầu sinh, nàng gắng gượng đứng lên, bám víu cây cối cành khô sau lưng, bắt đầu suy nghĩ đường ra.
Đang lúc Đường Thu Bạch tính toán thử một lần, leo lên từ một bên sườn núi bằng phẳng hơn chút, một bên sườn khác lại mơ hồ truyền đến tiếng gọi cùng một ít chùm sáng.
"Đường —— Thu —— Bạch......!"
Ai?!
Thanh âm này rất quen thuộc?
Miệng vĩnh viễn nhanh hơn đầu óc, giây tiếp theo lại nghe thấy tiếng gọi, miệng đã đi trả lời trước.
"Ở chỗ này! A...... Em ở đây!!"
Đột nhiên kéo ra biên độ rộng, máu trên môi Đường Thu Bạch đều đã ngưng kết, bây giờ lại bắt đầu từ vết nứt chảy ra, nàng bị đau cắn răng chịu đựng.
"Đường —— Thu Bạch? Ở đâu! Em ở đâu!"
Một đầu khác nghe thấy được đáp lại, thanh âm chợt càng lớn hơn.
"Ở đây! Ở đây! Em ở đây......!"
Đường Thu Bạch hét lớn cái gì cũng không rảnh lo.
Một hỏi một đáp, dẫn đường cho hai người, kéo gần khoảng cách cả hai, rốt cuộc từ hướng Đường Thu Bạch duỗi dài cổ nhìn, có một chùm ánh sáng chói mắt chiếu về phía nàng.
Ánh sáng chói lóa bất chợt, làm Đường Thu Bạch nhất thời không thể không nhắm mắt lại, đôi tai thay thế đôi mắt trở nên nhạy bén.
Tiếng bước chân, dẫm lên cành khô lá khô cùng đá vụn, nhanh chóng tiến gần về phía nàng.
Ngay sau đó Đường Thu Bạch ngửi thấy mùi hương làm nàng cả người thả lỏng, quảng hoắc hương hơi đắng cùng vị ngọt của hoa hồng.
Ưm......
Đường Thu Bạch hơi nghiêng đầu, không đợi nàng ngửi thêm, đã có người xông lên ôm lấy nàng, gắt gao như là bắt lấy cọng rơm cứu mạng mà ôm lấy nàng.
___________________
Editor: Dạo này bị mê girl Thái ấy, nghỉ lễ chìm đắm trong FayeYoko. Mai phải đi làm lại trễ deadline nhé mấy ní =]] (Nhưng mà vẫn phải nhớ bình chọn nha