Vương Chỉ Hân cho rằng anh chỉ xin nghỉ về nhà điều chỉnh cảm xúc, sau đó chủ nhiệm lớp tuyên bố trong buổi họp lớp anh bởi vì không quen sống ở đây, cho nên chuyển trường.
Anh vốn dĩ không nên thuộc về nơi này, người giống anh như vậy sẽ có cuộc sống và nơi ở tốt hơn.
“Đời này còn rất dài, chúng ta đây thì sao? Sẽ còn có cơ hội gặp lại không?”
Đó là cách mấy ngày tháng sau ghi lại một tin mới nhất, trên tập vẽ không có bức hoạ mới xuất hiện. Vương Chỉ Hân làm bộ giống như trước đây, chỉ là càng thêm nỗ lực khắc khổ làm việc, chỉ có Lý Thi Lộ ngẫu nhiên có thể cảm nhận được cô thật sự không giống trước kia, đúng vậy, làm sao có thể giống nhau chứ? Đã sớm thay đổi.
Thời gian như mũi tên, quay đi quay lại mà qua, đảo mắt đã đến kỳ thi Đại học.
Một đêm trước khi thi Đại học, Vương Chỉ Hân và Lý Thi Lộ cổ vũ đối phương, Trịnh Văn Bác gửi một tin nhắn đến vào lúc này: Cố gắng thi Đại học, tin tưởng chính mình!
“Tiểu Hân, người theo đuổi cậu mấy năm nay rất nhiều, không suy nghĩ chút à?”
“Không, không gặp được người mình thích.”
“Mình cảm thấy Trịnh Văn Bác khá tốt, thích cậu lâu như vậy, người cũng rất đẹp trai, chủ yếu là đối tốt với cậu.”
“Chỉ có cậu biết nhiều, mau ngủ đi, ngày mai chính là thi Đại học.”
“Được rồi, được rồi, cậu ngẫm lại cho bản thân một chút.”
Sau khi thi xong Đại học, Vương Chỉ Hân và Lý Thi Lộ đi Thanh Đảo du lịch. Các cô vẫn luôn muốn đi ngắm biển, cũng chụp rất nhiều ảnh, ghi lại tất cả các thời khắc thú vị.
Giai đoạn của cuộc đời lại trôi qua một đoạn.
Thích là cái gì? Là động lòng một lần sau khi cửu biệt trùng phùng, là ngưỡng mộ với một người trong thời kỳ tình mạch sơ khai thời niên thiếu, là lấy hết can đảm tỏ tình một lần, là yêu thầm không có chừng mực, là không biết ghen lúc nào, còn có cả tiếc nuối bỏ lỡ…