Số 9 vừa dẫn hai người vào phòng, bầu trời bên ngoài liền tối đen.
Ngoại trừ Thẩm Thu đã chết, mọi người đều dán thẻ dự thi lên cửa, giống như phí bảo hộ.
Căn phòng hôm nay không lớn, chỉ có một chiếc giường, lại phải chứa tới năm người, khó tránh khỏi có chút chật chội.
Không khí im lặng và nghiêm trọng, không hề giống với sự phấn khích bừng bừng khi mới bắt đầu cuộc thi. Ngoài Tư Thần, mục tiêu của mọi người đều là an toàn trở về.
Tư Thần im lặng một lát, quyết định phá vỡ không khí, lấy bộ bài poker trong balo ra: "Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, chi bằng chúng ta cùng chơi đấu địa chủ."
Sở Đông Lưu khiếp sợ: "Sao cả thứ này mà cậu cũng có?"
Tư Thần da mặt mỏng không dám nói vì ngồi trên xe đến thành Bạch Đế quá chán nên đem bài theo chơi với Trường Sinh Uyên.
Sau khi chơi, Trường Sinh Uyên đã trở thành một con nợ với số lượng cơm gấp mấy chục lần kích thước của nó. Có lẽ cả đời Tiểu Uyên đành phải gồng gánh thân mình làm công để trả nợ.
Số 9 không chơi đấu địa chủ, còn lại bốn người thay phiên nhau chơi.
Đánh một hồi, không khí cuối cùng cũng đỡ ngột ngạt hơn, dù gương mặt ai nấy cũng như chết lặng.
Tống Tử Ngọc không nhịn nổi mà hỏi: "Thầy Bạch Đế đi đâu vậy? Đối 5."
Tư Thần: "Chắc là đi đánh nhau. Đối 8."
Vì lo những người khác nghe không hiểu, cậu đành phải kể lại một số chuyện những ngày qua và bối cảnh của thế giới này.
Tư Thần hào phóng như vậy là vì bài thi bắt buộc phải trải nghiệm mới tính điểm. Biết bối cảnh của thế giới cũng không có tác dụng gì, chỉ có thể giúp bạn bớt sợ hãi khi gặp sinh vật ô nhiễm chứ không thể giúp bạn giải đề.
Mọi người đều vào đây cùng một lúc. Có người còn chưa đi qua nổi cổng của khu nghiên cứu, có người đã giải gần xong bài thi.
Vì vậy có thể thấy rằng người cùng người đã chênh lệch lớn, huống hồ so sánh giữa người và heo.
Nhưng Tư Thần cũng xem như không phải là không thu hoạch thêm được tin tức gì.
Trong khoảng thời gian đánh bài, cậu cũng đã hỏi điểm của các thí sinh khác.
Cười chết nhất chính là Lâm Giai Lệ. Cô không lấy được thân xác của số 5, nhưng lại đánh bại phục chế thể của số 5 nên được +10 điểm. Bây giờ có 35 điểm.
Cậu dùng vận dụng toán học để tính toán, cộng thêm may mắn, khi đấu địa chủ vô cùng đơn giản.
"Vương tạc."*
*王炸: lá bài lớn nhất
Tư Thần đặt hai lá bài cuối cùng trong tay xuống, cậu đã thắng 7 ván liên tiếp.
Cậu vốn muốn khiêm tốn một chút, chỉ tính thắng hai ván thôi.
Nhưng nghĩ lại thì Trần Chấp Chu phát tiền lương cho mình không chơi, còn lại ba người này thì chẳng cần phải kiêng kỵ gì. Bắt đầu chơi mạnh tay hơn.
Tống Tử Ngọc nhìn là số 2 trong tay không dám đánh: "Anh Tư Thần, anh được bao nhiêu điểm vậy?"
Năm xưa, khi còn đi học, đây là thời khắc Tư Thần thích nhất.
Trên mặt cậu không tỏ vẻ gì, bình tĩnh đáp: "80."
Quả nhiên, cậu vừa nói xong, nhóm học sinh cá biệt liền xảy ra biến hóa.
Nhưng Tư Thần nhanh chóng phản ứng lại vì so với sự khâm phục thì biểu tình của họ giống như là... sợ hãi.
Sở Đông Lưu khó mà hình dung nổi tâm tình của mình lúc này.
Người mà cậu đã chôn xuống đất lại xuất hiện vào ban đêm, đang đứng đó, đẩy cửa phòng ra.
Thân xác của Thẩm Thu đã bị kền kền ăn không ít, khoang bụng mở rộng, bên trong không có nội tạng, chỉ còn xương cốt và một túi da.
Sở Đông Lưu cấu mình thật mình, xác nhận đây không phải là ảo giác.
Hơi thở lạnh lão phả lên lưng Tư Thần.
Giọng nói của Khoa Phụ ẩm ướt lạnh băng, không hề che giấu sát ý nồng đậm: "Nào nói cho ta nghe, sao cậu có được 80 điểm đó?"
***
Tống Bạch vào trường thi cũng không đi đào xác ngay.
Vì ông biết rằng khi Thẩm Thu chết trong trường thi, thân thể của cậu đã trở thành vật chứa. Đi sớm hay đi trễ cũng giống nhau.
Bọn họ vẫn phải giải quyết bằng một cuộc chiến. Một khi đã như vậy thì vẫn nên bắt đầu trận chiến vào ban đêm.
Ban đêm, dù là ông hay Khoa Phụ Tống, cũng sẽ mạnh hơn.
Nhiều năm trước Tống Bạch thoát ly khỏi nhà họ Tống, sửa tên là Bạch Đế.
Nhiều người suy đoán ông là sinh vật cao duy ký sinh, Tống Bạch nguyên bản đã chết. Có phải vậy không?
Tống Bạch tự bò ra từ trong bụng cha mình, vừa sinh ra đã là tiến hóa giả cấp Một. Không chỉ là tiến hóa giả sinh vật, cùng ông ra đời còn có một con Trường Sinh Uyên không có đầu óc.
Đây là cách thức để ông rời khỏi không gian gấp khúc.
Để dễ so sánh, thế giới cao duy cấp thấp giống như một cái máy tính, trong tình huống này, ông giống như một phần mềm phiên bản tiên tiến không thể vận hành trong một cái máy cũ, vì vậy chỉ có thể hạ thấp phiên bản của phần mềm, cho vào ổ cứng của máy tính.
Sau khi sống, trải qua những va đập xã hội, lại hình thành nên "Tống Bạch". Nhưng dù là Bạch Đế hay Tống Bạch thì họ đều có cùng một linh hồn.
Nhưng không thể phụ nhận rằng vào ban đêm, phần "Bạch Đế" sẽ nhiều hơn.
Bạch Đế cầm dù, đứng dưới chân tháp.
Con mắt trên đỉnh tháp đã hoàn toàn nhắm lại. Ánh mắt của Bạch Đế đỏ tươi, mái tóc dài phần phật bay trong gió.
Khoa Phụ nhất định sẽ trở về.
Vì tòa tháp này còn những thân thể bị tách rời của gã, đó là thứ mà Khoa Phụ muốn nhất. Chỉ cần lấy lại một bộ phận, sức mạnh của Khoa Phụ sẽ tăng lên.
Vì vậy, Bạch Đế chỉ cần ôm cây đợi thỏ là được.
Huống hồ, Bạch Đế biết rằng Khoa Phụ cũng rất muốn gi3t ch3t mình.
Quan hệ của bọn họ không thể dùng đối địch để khái quát, vì Bạch Đế cảm thấy Khoa Phụ không xứng.
Bạch Đế cầm dù đợi nửa ngày cũng không nhìn thấy ai đến cơ sở Chế Tạo Hỗn Độn.
Mà sương đen ở khu dân cư lại nồng đậm hơn. Theo đó, những cái giá chữ thập ở ngoại ô đã hiện lên rõ ràng.
Bạch Đế nhìn về hướng sương đen hội tụ, biểu tình vô cùng ngạc nhiên.
Giống như... là nơi mà ông vừa đi khỏi?
***
Sương đen dày đặc lan tràn vào phòng, giống như nước biển đen quay cuồng, đã ngưng kết thành thực thể.
Thân thể của Tư Thần nháy mắt đông cứng lại.
Cơ chế phòng ngự khiến cả người cậu được bao phủ trong ngọn lửa, nhưng ngọn lửa cũng dần dần kết băng vì sương đen.
Lâm Giai Lệ run rẩy giơ Klein Blue lên, nhưng khi cô bắn tên chỉ có thể chiếu sáng được trong chốc lát.
Khoa Phụ tiến về trước một bước.
Khi đối diện mặt đối mặt, linh hồn gã như muốn bay ra khỏi thân thể.
Tư Thần bỗng hiểu vì sao Bạch Đế lại nói Khoa Phụ là một phế vật gặp may.
Có người trời sinh hung ác, coi thường sinh mệnh, không chuyện ác nào là không làm, nhưng lại có thể thừa hưởng được tài phú từ gia tộc. Lại có những người thiện lương phấn đấu mấy đời cũng không thể có được những thứ như vậy.
Giống như Khoa Phụ Tống. Rõ ràng là một tên bại hoại, vậy mà vẫn có thể có được sức mạnh không ai sánh kịp.
Trường Sinh Uyên trong người Tư Thần kích động lên, kháng cự sương đen đang dũng mãnh tràn vào.
Số 9 nhanh chóng bước lên một bước, ôm Tư Thần vào lòng, tạo ra một kết giới nửa trong suốt màu đen.
Kết giới phát ra ánh sáng ảm đạm, giống như ánh nến leo lắt.
Kết giới này vừa đủ để bảo vệ các thí sinh, còn ngăn cản sương đen ở bên ngoài.
"Trần Chấp Chu?!" Sắc mặt Sở Đông Lưu khó nén nổi khiếp sợ.
Sở Đông Lưu và Trần Chấp Chu tuy có đính hôn, nhưng quan hệ của cả hai không tốt.
Lúc trước cậu nhận thấy trạng thái của Trần Chấp Chu không đúng, nhưng cậu chỉ cho rằng đối phương không muốn nói chuyện, không ngờ bên trong đã thay đổi thành người khác.
Kết giới này hiển nhiên khiến cho số 9 vô cùng đau đớn, mũi đổ máu, rơi từng giọt trên mặt Tư Thần.
Tư Thần hé miệng, khuôn mặt khiếp sợ: "Ngài -"
Cậu còn không biết tên của số 9.
Ngón tay số 9 đặt lên môi Tư Thần: "Đừng làm tôi phân tâm."
Số 9 bảo vệ bọn họ cũng giống như hắn đã từng che chở cho nhiều nhân loại khác.
Ban đầu là cảm kích.
Vì cải tạo sinh vật, hắn đầu hắn luôn đau muốn nứt ra, nhưng thật ra số 9 là một người rất dịu dàng, hắn đối xử với ai cũng rất tốt. Cho nên khi nhân loại gặp sinh vật biến dị luôn mong số 9 là người đến cứu mình.
Sau đó là sợ hãi.
Bệnh ô nhiễm được giải quyết, sinh vật biến dị dần tiêu vong, bọn họ không còn là người, nên xã hội không chấp nhận họ.
Con của Thần trở thành nguồn gốc mới của ô nhiễm. Không thể khống chế, cũng không thể ngăn cản những sinh vật xung quanh vật vô tri vô giác trở nên ô nhiễm.
Bệnh ô nhiễm được khống chế đến năm thứ ba, trong căn cứ, số 1 đã gi3t ch3t một nhân viên nghiên cứu.
Vì nhân viên nghiên cứu yêu cầu bọn họ khi đi ra ngoài phải đeo xích khóa.
Có lẽ là do Khoa Phụ bày mưu đặt kế, nhưng khi mọi chuyện đã xảy ra thì không thể vãn hồi.
Có người đứng lên vì bọn họ, có người lại kích động dị thường, cho rằng Con của Thần đều là những con quái vật dị dạng.
Quái vật thì phải ở trong lồng sắt.
Vì vậy, trong Khoa Học Thành Phụ đã xây một cái tháp cao. Bọn họ không biết bên trong tháp đang có âm mưu gì đang ấp ủ.
Sô 13 mạnh mẽ, kiên định trong mắt mọi người khi đứng trước tháp cũng từng mờ mịt hỏi hắn rằng: "Sao lại như thế này?"
Số 9 đáp, không biết.
"Thêm một lần nữa, cậu sẽ cứu người không?"
Số 9 không trả lời.
Nhưng bây giờ, hắn đã có đáp án.
Sau khi thường xuyên nằm mơ, trí nhớ của số 9 không được tốt lắm. Hắn không nhớ rõ người khác đối xử không tốt với mình mà chỉ nhớ những điều tốt đẹp.
Lúc trước, trước khi có cả sinh vật biến dị, số 9 trưởng thành trong xã hội nhân loại. Cha mẹ hắn mất sớm, nhưng vẫn có những quan hệ huyết thống với họ hàng, có bạn bè, và rất nhiều người xa lạ mà hắn không quen biết.
Hắn đối xử bình đẳng và yêu thương bọn họ.
Số 9 đã từng nói rằng hình thái biến dị của hắn không khác mấy so với Trần Chấp Chu.
Phần eo ở đuôi rắn bắt đầu phân liệt ra cái đầu rắn thứ hai, sau đó là cái thứ ba, thứ tư...
Vảy trắng rơi rụng đầy đất.
Thân hình số 9 càng lúc càng lớn, đuôi rắn cuốn lấy Tư Thần, nhẹ nhàng bảo hộ ở trung tâm.
Thân thê nguyên bản của số 9 giống như một con nhộng, lớp vảy lột ra có màu trắng nửa trong suốt. Một con rắn chín đầu phá kén chui ra, gầm gào uy hiếp Khoa Phụ.
Thân hình hắn tràn đầy gần như lấp kín cả căn phòng.
Các thí sinh được hắn bảo vệ trong đuôi rắn.
Nếu ở trạng thái cường thịnh, thân hình của số 9 có thể cao ngang ngửa một ngọn núi. Nhưng bây giờ hắn chỉ cao hơn các thí sinh một chút.
Trời rung đất sụp, cao hơn một chút cũng đã đủ rồi.
Khoa Phụ cười lạnh: "Không biết tự lượng sức mình."
Sương đen điên cuồng căng nứt vào mặt tường, trực tiếp phá vỡ căn phòng an toàn.
Giữa màn sương xuất hiện những xúc tu thô to, quấn quanh thân hình của số 9. Trên xúc tu có những cái miệng há lớn, bên trong là những cái răng nanh sắc nhọn, cắn xuống từng miếng thịt.
Máu thịt đứt xé, nổ tung, bắn lên mặt của mọi người.
Đại xà giãy giụa kịch liệt, cũng cắn lên thân thể của Khoa Phụ.
Nhưng sự đối lập của cả hai quá lớn, đại xà màu trắng gần như bị đè ngã trên mặt đất.
Mọi chuyện chỉ phát sinh trong chớp mắt.
...
...
Khi Bạch Đế đến nơi đã nhìn thấy một màn này.
Những nhân loại nhỏ bé yếu ớt được bảo vệ ở phía sau và hơi thở thoi thóp của số 9.