Tư Thần cảm thấy kịch bản này của Đồ Linh có chút quen thuộc.
Cậu cũng thường xuyên sử dụng chiêu này, nhưng mà đẳng cấp vẫn cao hơn đối phương một chút, cậu sẽ không chủ động kể hết mà là im lặng để người khác tự mình phát hiện ra.
Lòng thương hại là một thứ tốt. Khi còn nhỏ, có thể lừa dì phụ bếp cho thêm hai miếng thịt; lớn lên một chút, có thể khiến cho ông chủ sạp đồ chơi một mắt nhắm một mắt mở cho qua chuyện cậu gắp được tận 20, 30 con thú bông, một lần gắp như vậy cũng đủ giúp cậu trang trải được tiền sinh hoạt cả tháng.
Sự đồng cảm là một cảm xúc xa xỉ, bạn chỉ thông cảm, đồng cảm với người khác khi bạn vô ưu vô lo, không gặp vấn đề về việc cơm ăn, áo mặc.
Vì vậy, bây giờ Tư Thần cũng đã bắt đầu có cảm xúc này.
Người trước mặt cậu quá cao. Tư Thần chần chờ một lát, vòng tay ôm lấy eo Đồ Linh.
Cậu còn nghĩ rằng mình sẽ ôm một khối sắt lạnh băng nhưng không ngờ, Đồ Linh rất ấm áp.
Cậu nghe thấy Đồ Linh nói: "Cảm ơn."
...
Một giây sau, Tư Thần mở bừng mắt.
Trên đầu cậu là trần nhà kim loại. Đồng hồ chỉ 6 giờ 57 phút.
Cảm giác thanh tỉnh trong nháy mắt quá mức rõ ràng.
Tư Thần cảm thấy kỳ lạ: "... Mơ?"
Thật ra, ấn tượng ban đầu thường giữ vai trò chủ đạo, cậu cũng không nghi ngờ về độ chân thật của buổi tối ngày hôm qua.
Nhưng cậu vẫn nên cẩn thận hơn một chút.
Nếu đó là một linh hồn khoác lớp da của Đồ Linh, lừa cậu đến vùng ngoại thành để phanh thây... Bây giờ Tư Thần bỗng cảm thấy lạnh sóng lưng.
7 giờ sáng, cánh cửa kim loại bật mở.
Tư Thần thay quần áo, xuôi theo dòng người đi ra ngoài. Bên tai vang lên những cuộc tranh luận về cuộc bỏ phiếu.
"Cuối cùng cũng có thể ngắt kết nối Đồ Linh! Không biết 20 năm nữa chúng ta sẽ sống như thế nào."
"Nhưng còn Thiên tai Thần Quái thì phải làm sao?"
"Cũng không phải là không có cách giải quyết Thiên tai Thần Quái. Cùng lắm thì buổi tối cứ trốn trong ký túc xá thôi. Tôi nghe nói những thứ đó không hoạt động vào ban ngày đâu..."
Từ xa, Tư Thần liền nhìn thấy Triệu Tử Tân đang vẫy vẫy tay với mình.
Giữa dòng người cao 1m72, hai thanh niên 1m8 nhìn qua khá dễ thấy nhau.
Tư Thần đi về phía đối phương.
Triệu Tư Tân đè thấp giọng: "Ai cũng thảo luận việc ngắt kết nối Đồ Linh, mỗi lần thế giới này khởi động lại, việc này cũng sẽ xảy ra thêm một lần. Dù thường là đến ngày thứ 5, họ đã bắt đầu hối hận. Lúc trước, những người này có cyber giúp đỡ nên cũng có thể chống đỡ được một quãng thời gian. Sau đó thì những người không chịu tuân thủ quy củ xuất hiện ngày càng nhiều, họ không ý thức được bản thân đang làm gì, đang đối mặt với thứ gì."
"Có trường hợp nào không liên quan đến việc ngắt kết nối Đồ Linh không?"
Triệu Tử Tân miễn cưỡng cười một chút: "Ở vòng lặp thứ hai tôi cũng có nghĩ đến chuyện này. Nhưng cuối cùng, kết quả bỏ phiếu vẫn là 62:38. Chênh lệch quá xa, căn bản không thể xoay chuyển tình thế trong thời gian ngắn. Người của Hiệp hội Người Tự do cổ động rất hiệu quả, tin đồn lan xa, ai cũng tin họ. Đối với nhân loại, hai chủng tộc khác biệt nhau cũng đã dẫn đến chiến tranh, huống chi là mâu thuẫn giữa người và cyber."
Cyber đang đi tuần bỗng lướt qua chỗ bọn họ.
Triệu Tử Tân ngay lập tức im miệng, cho đến khi lên xe mới thấp giọng nói: "Đừng để bị lộ là người ở bên ngoài vào đây, sẽ bị xét như quỷ ám, bị hành quyết."
Nói xong, Triệu Tử Tân khẽ rùng mình.
Đừng nhìn những cyber luôn vâng vâng dạ dạ với người Carol là hiền lành, chỉ cần hệ thống của chúng xác nhận "cao duy xâm lấn" sẽ ngay lập tức khởi động, biến thành một sát nhân điên cuồng.
"Mấy năm qua, những người "từ bên ngoài vào" như chúng ta ngày càng ít đi. Cũng không phải chết hoàn toàn do Thiên tai Thần Quái."
Tư Thần: "Tôi hiểu. Nhưng tôi còn một vấn đề nữa, lúc trước sao anh có thể cầm cự qua được 30 năm?"
Triệu Tử Tân trừng lớn mắt: "Cậu hỏi tôi, tôi cũng muốn hỏi cậu đây."
Tư Thần hơi suy tư: "Tôi trốn dưới lòng đất."
Đối phương liền nhìn cậu bằng một ánh mắt đầy kính nể: "Tôi cũng tìm chỗ lánh nạn. Là cyber nhân tạo tên là Nữ Oa. Những năm cuối cùng còn nghẹn chết mất tôi, để không phát điên, tôi còn phải nói chuyện với cyber. Thay vì ngồi ngốc trong Khu An toàn 30 năm, ít nhất nhiêu đó cũng giúp tôi có cơm ăn."
Đoàn tàu đúng giờ đến trường học.
Tư Thần theo dòng người xuống xe, vẫn đi đến lớp học hôm qua theo thói quen.
Cậu ngoài ý muốn phát hiện rằng giáo viên đã đổi thành một người khác. Ngày hôm qua là một cyber nam, hôm nay là một cyber nữ.
Nhìn biểu tình của các bạn học xung quanh, có lẽ tình huống này cũng không hiếm lạ.
Ngồi một hồi, Hà Thụy từ bên ngoài đi vào. Nhìn qua có vẻ không ngủ ngon, biểu tình sợ sệt, hoảng loạn.
Các thành viên của Hiệp hội nhân lúc chưa vào học đã vận động tuyên truyền về cuộc sống tốt đẹp khi không có cyber. Họ gọi Đồ Linh là "Cyber mất không chế", lời kêu gọi đặc biệt hùng hồn.
Giáo viên cyber không quan tâm.
Triệu Tử Tân nhỏ giọng nói: "Đây là hạn chế của cyber. Quá cứng nhắc, khô khan. Chúng chỉ làm việc theo lập trình sẵn, không thể lý giải được ý nghĩa của việc tuyên truyền. Với chúng, miễn nhân loại không vi phạm lệnh cấm thì sẽ không thèm quản đến sự xung đột tự phát giữa nhân loại và cyber."
Nếu bây giờ Đồ Linh thay đổi cách quản lý đối với đám cyber này thì kết cục hẳn cũng sẽ không thảm thiết như lần trước.
Nhưng năm đó Đồ Linh chỉ là một cyber siêu cấp, cũng bị giới hạn trong chương trình cài đặt sẵn. Mong muốn của nhân loại khi tạo ra Đồ Linh là để chiến đấu, không phải quản lý.
"Chuyện về Hiệp hội Người Tự do là như thế nào?"
Triệu Tử Tân mờ mịt: "Tôi cũng không rõ lắm. Tôi vừa vào đây thì đã có rồi, nghe nói đã hoạt động rất nhiều năm."
Trên bục, thành viên của Hiệp hội diễn thuyết: "... Chúng ta đã bị cyber giam cầm đã lâu! Chúng ta chế tạo ra cyber, muốn bọn chúng trở thành công cụ phụ trợ. Bây giờ công cụ phụ trợ lại đổi khách thành chủ. Trên thực tế, Thiên tai Thần Quái chỉ là lời nói dối của cyber, bắt chúng ta phải ngoan ngoãn nghe lời chúng!"
Dưới lớp, hai người ngoại lai như Tư Thần và Triệu Tử Tân không tỏ vẻ gì. Hà Thụy lại đột nhiên đập bàn, đứng bật dậy: "Không phải như vậy!"
Trong nháy mắt, mọi người đều đồng loạt hướng về phía cậu.
Hà Thụy yếu ớt nói: "... Tối hôm qua tôi ở lại trường, đã gặp quỷ."
Lớp học liền chìm vào sự im lặng tĩnh mịch.
Ngày hôm qua, Hà Thụy là người chắc nịch rằng không có sự tồn tại của quỷ, không ngờ ngày hôm nay lại thay đổi chiến tuyến.
"Cậu gặp quỷ?" Người đứng trên bục bày tỏ sự nghi ngờ: "Vậy chẳng phải như thế càng chứng tỏ rằng chúng ta không cần cyber bảo vệ nữa ư? Cậu gặp quỷ mà vẫn còn sống kìa?"
Hà Thụy: "Thầy giáo cyber đã bảo vệ tôi."
Người trên bục hỏi lại: "Vậy chỉ càng chứng tỏ chúng ta không cần sự khống chế của cyber, mà chỉ cần bắt cyber phục vụ cho chúng ta mà thôi?"
Hai người tranh luận không được bao lâu thì chuông vào học reng lên.
Tư Thần phát hiện nội dung sách giáo khoa đã thay đổi.
Từ "Nguyên lý bảo dưỡng cơ khí" đã đổi thành "Làm thế nào để sống sót khi gặp Thiên tai Thần Quái".
Triệu Tử Tân "hửm" một tiếng, nhỏ giọng nói: "Tôi chưa từng nhìn thấy thứ này trước đây."
Ở hai vòng lặp trước, nội dung sách giáo khoa không hề thay đổi, đều là "Nguyên lý bảo dưỡng cơ khí".
Tư Thần: "Ở hai vòng lặp trước, kết quả bỏ phiếu có kết quả giống nhau. Nhưng cách thức ứng phó của Đồ Linh lại khác nhau. Tôi cảm thấy hẳn là Đồ Linh đang muốn thử nghiệm."
Thử nghiệm để tìm xem có cách nào để cứu người Carol trong Khu An toàn hay không.
Tư Thần nhân dịp nghỉ giải lao giữa giờ thì đi dạo một vòng các lớp khác.
Cậu phát hiện nội dung sách giáo khoa của mọi người cũng đã thay đổi. Nhìn bài học, tiến độ của các giáo viên đều giống nhau.
11 giờ 58 phút, chuẩn bị đến giờ nghỉ trưa.
Bài giảng đã đến trang cuối cùng.
"Từ 29 năm trước, Thiên tai Thần Quái đã bùng phát, bắt đầu hoạt động cả vào ban ngày. Đồ Linh sử dụng thiết bị cách ly, phân chia ra khu vực hoạt động của nhân loại, đặc biệt quy định ra thời gian biểu làm việc và nghỉ ngơi trong ngày. Cho đến hôm nay, chúng ta vẫn chấp hành theo thời gian biểu này."
Trên bảng điện tử xuất hiện thời gian biểu chi tiết đến từng giây từng phút.
Biểu tình trên mặt mọi người bày tỏ rằng điều này không đúng.
12 giờ, chuông tan học reng lên.
Cô giáo cyber cũng đã chuẩn bị sẵn cơm hộp, đi vào lớp, phân phát cho các học sinh.
Hôm nay cơm trưa có chân gà rán và thịt kho tàu. Lớp da chân gà rán xốp giòn, cắn lên còn chảy ra lớp mỡ.
Tư Thần nhớ Trường Sinh Uyên.
Tuy chỉ mới không gặp hai ngày nhưng trước khi vào không gian gấp khúc, Tư Uyên còn chưa được ăn cơm.
Nếu Tư Thần đoán không sai, thân thể của cậu đang trong trạng thái hôn mê. Trường Sinh Uyên hẳn sẽ rất lo lắng.
Cậu không muốn phải ở trong không gian gấp khúc suốt 30 năm, dù chỉ là ý thức biến mất 30 năm, cậu cũng không muốn.
Ăn một lúc, ngoài sân thể dục vang lên tiếng thét chói tai.
Trong lớp không có cửa sổ, Tư Thần buông chén đũa, trực tiếp đi xuống sân thể dục.
Trong một góc của sân thể dục có rất nhiều người đang túm tụm lại.
Có một người ngã ngồi trên mặt đất, sắc mặt rất khó coi.
Y tá cyber nâng học sinh dậy: "Ngài làm sao vậy?"
Nó khởi động chức năng rà quét. Những số liệu sức khỏe của người Carol này rất bình thường.
Học sinh quay đầu nhìn về phía những người xung quanh rồi nhìn về phía cyber: "Tôi, tôi... tôi đụng vào bức tường không khí của sân thể dục."
Ở đây luôn có vách tường, mắt thường không nhìn thấy nhưng luôn có một hàng rào bao bọc quanh trường học, phòng ngừa học sinh chạy loạn.
"Tường không khí không đau, sao cậu lại hét lớn tiếng thế?"
Học sinh này co rúm cả người: "Tôi đụng vào tường, nhìn thấy... Bên ngoài bức tường có người."
Người bên cạnh vô cùng sửng sốt.
Tư Thần đi về phía trước hai bước. Sân thể dục mở ra, bao bọc xung quanh là một vườn hoa hồng, nhìn chung cảnh sắc khá đẹp.
Cậu nâng tay lên, chạm vào mặt tường.
Từ đầu ngón tay của cậu bắt đầu xuất hiện những vòng tròn gợn sóng.
Trước mặt cậu xuất hiện một tấm màn màu đen có phạm vi vài mét. Một đám người sắc mặt trắng bệch đang đứng ở bên ngoài tường. Có người già, có trẻ em, thân ảnh toàn là màu xám trắng, trông như nhân vật trong kịch câm.
Ánh mắt của chúng đầy vẻ ngoan độc, lăm lăm nhìn vào những người ở bên trong bức tường, không hề che giấu sự tham lam đói khát.
Cảnh tượng này chỉ xuất hiện trong chốc lát, vài giây sau, bức tường đã khôi phục hiện trạng ban đầu.
Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng trái tim Tư Thần vẫn không thể khống chế mà run rẩy.
Đây là bản năng tự niên của thân thể. Cậu đã từng chiến đấu, biết cái gì gọi là nguy hiểm.
Những học sinh gần cậu đều lùi về sau, cái đuôi dựng đứng lên trông như những con mèo đang sợ hãi!
Đuôi của người Carol có phủ một lớp lông, khi còn nhỏ lớp lông không dài, lông mọc khá thưa, thuộc về một loại bệnh gen.
Hà Thụy chạy tới, rống to: "Tôi không lừa các người mà! Thật sự có! Thật sự!"
Sự im lặng vô tận bao trùm sân thể dục.
Thành viên của người Hiệp hội Người Tự do nhanh chóng phản ứng lại: "Ai mà chẳng biết bức tường này là do hệ thống chủ khống chế, là Đồ Linh đang chột dạ thôi."
Nhưng lần này, người phụ họa học sinh này rõ ràng không nhiều. Ai nấy vẫn chưa thoát khỏi sự kinh hoàng mình vừa nhìn thấy.
Cũng có người lớn gan, làm theo động tác của Tư Thần, thử đụng vào kết giới.
Sinh vật cao duy ở bên ngoài đang điên cuồng cắn lên kết giới, trông như một đám súc vật đang bị nhốt trong lồng.
"Cậu có cảm thấy rằng..." Tư Thần nói với Triệu Tử Tân: "Kết giới này giống với kết giới của không gian gấp khúc không?"
Điểm khác biệt là kết giới của không gian gấp khúc bảo vệ những người ở bên ngoài.
Còn kết giới này lại bảo vệ những người ở bên trong.