Đầu gối Quý Sở Nghiêu mềm nhũn, ngã xuống trước mặt Tư Thần.
Xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, Tư Thần không né tránh.
Nhưng Quý Sở Nghiêu thật sự rất nặng, đặc biệt hắn còn là cyborg, Tư Thần có cảm giác như mình vừa bị xe tải tông.
Cậu nghĩ, vẫn là nên đặt Quý Sở Nghiêu xuống đất thôi.
Dù sao thì bây giờ nguy hiểm cũng đã qua.
Tư Thân chọt chọt lên con mắt nhân tạo của mình, tâm tình có chút kỳ lạ.
Tâm Hồn đưa ra mức giá 100 điểm để đổi lấy nó là vì Đồ Linh đã từng dùng qua.
Sau khi Trường Sinh Uyên bị điện giật thì rất ngoan ngoãn và im lặng.
Chất độc thần kinh trong điện có khả năng gi3t ch3t người ngay tại chỗ, may là Trường Sinh Uyên da dày thịt béo, bách độc bất xâm, đáng tiếc trí thông minh Tư Thần ngày đêm vất vả giảng dạy cho con mình đã đau đớn -1.
Bình thường bây giờ Trường Sinh Uyên còn có thể gào lên mẹ ơi cơm cơm đói đói, nhưng Tư Thần đưa ba con chip tới trước mặt nó lắc lắc mà con trai vẫn chỉ biết ngơ ngác há miệng nhìn cậu.
Tư Thần cảm thấy đau lòng.
Ba con chip mà Zeus chế tạo có mùi chocolate, khi ăn lại là chocolate giòn mỏng nhân hạnh nhân.
Sau khi ăn xong, Trường Sinh Uyên mới tỉnh táo một chút: "Ợ..."
Cửa phòng điều khiển không mở ra nổi.
Tư Thần tìm lại Huyết Nguyệt, cố gắng cạy cánh cửa. Xong xuôi thì vác Quý Sở Nghiêu lên lưng rồi đi ra ngoài.
Vì Quý Sở Nghiêu rất cao, Tư Thần không bế nổi hắn, chỉ có thể lôi xềnh xệch đi.
Ở ngoài cửa là Lý Bình An và Sở Linh Lung vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra.
"Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?" Trên mặt Sở Linh Lung vẫn giàn giụa nước mắt, ánh mắt dò hỏi nhìn vào bên trong.
Tư Thần nhàn nhạt khái quát: "Zeus chết rồi."
Sở Linh Lung kinh ngạc: "Sao có thể?"
Cô không thể xác định được sức mạnh cụ thể của Zeus nhưng vẫn có thể cảm nhận được, một mình Tư Thần không thể giải quyết nổi.
"Bị anh ta giết." Tư Thần nghiêng đầu, nhìn Quý Sở Nghiêu đang vùi đầu vào cổ mình.
Hô hấp của Quý Sở Nghiêu liên tục phả lên cổ cậu, có chút ngứa.
Lúc trước Tư Thần không giới thiệu Quý Sở Nghiêu cho Sở Linh Lung, cô chỉ nghĩ cậu đổi một AI khác, không chú ý.
Sở Linh Lung nhìn Quý Sở Nghiêu, nhìn một hồi thì cảm thấy đối phương thật quen mắt.
Là người của nhà họ Sở, dù không phải dòng chính nhưng Sở Linh Lung vẫn là một người có địa vị trong gia tộc.
Có thể làm cô thấy quen mắt hiển nhiên không phải người bình thường.
"Anh ta là ai?"
"Họ Quý."
Sở Linh Lung gật đầu: "Ra là vậy."
Tư Thần không muốn nói chuyện nhiều, chuyên tâm cõng Quý Sở Nghiêu ra ngoài.
Cậu muốn xuống tầng 9 tìm Quý Nguyên Cát, bị nổ như vậy, không biết còn ở đó hay không.
Sở Linh Lung bỏ Lý Bình An xuống, chạy theo sau: "Zeus đã chết... Vậy là không gian gấp khúc đã kết thúc rồi đúng không?"
Cô nói xong thì lấy điện thoại ra, quả nhiên đã có tín hiệu.
Sở Linh Lung gọi điện thoại: "Tôi gọi người đến đón. Cậu muốn đi cùng không?"
"Không cần."
Sở Linh Lung mấp máy môi, rụt rè đưa một tấm danh thiếp: "Dù lúc trước cậu từ chối đề nghị của tôi, nhưng điều kiện vẫn còn hiệu quả. Nếu cậu đồng ý đến khoa học kỹ thuật Bát Phương, tôi sẽ ra mặt an bài cho cậu một vị trí thật tốt, cũng như thỏa thuận trao đổi với bên Gen Xà Trượng. Tôi đoán cậu chỉ khoảng 20 tuổi."
Con cháu của các gia tộc lớn thường có xu hướng thành lập thành các đội nhóm riêng biệt.
Nhìn qua, Sở Linh Lung cảm thấy Tư Thần là một người ổn trọng, là một nhân tài đáng để bồi dưỡng, vì vậy muốn mượn sức một chút.
Tài phiệt tuyển dụng người tài khi bắt đầu sẽ có giới hạn thuê là 50 năm, thậm chí có người còn hào phóng cả 200 năm.
Vì thời gian làm việc dài, nói đây là hợp đồng làm việc của nô lệ cũng không phải không sai.
Cô thừa nhận điều kiện mình đưa ra khá tốt, cũng một cách chiêu hiền đãi sĩ*.
*礼贤下士: vua chúa, quan thần hạ mình để kết bạn với người tài
Cậu không nói với cô rằng mình vừa ký hợp đồng 2 năm với Gen Xà Trượng.
Đây là thái độ của người tầng chót trong gia tộc lớn, ngạo mạn và không biết điều.
Nếu so sánh, Quý Nguyên Cát lại ngốc nghếch đến đáng yêu.
Quả nhiên, khi so sánh lại thấy có sự khác biệt rõ rệt, suy nghĩ một lát, Tư Thần cảm thấy vẫn nên+1 hảo cảm cho Quý Sở Nghiêu.
***
Sau khi Zeus tử vong, căn cứ mất đi nguồn cung cấp năng lượng.
Cũng may trong thế giới tương lai, nhiều phương tiện vật chất vẫn có nguồn điện riêng của chúng, có thể tiếp tục cầm cự thêm một thời gian.
Nếu không, mãi mãi bị giam cầm dưới lòng đất tối đen như mực, là một chuyện khá dọa người.
Rời khỏi phòng triển lãm, hành lang mới tinh ban đầu chỉ còn những bức tường sắt rỉ sét, poster bên trên đã phai màu rách nát, ánh sáng mờ mịt tối tăm.
Sở Linh Lung nói cô không thể đọc được những chữ này.
Tư Thần suy nghĩ rồi che con mắt nhân tạo của mình lại.
Chữ cái bình thường bỗng chốc biến thành những chuỗi kí tự Latin khó hiểu của hành tinh Carol.
Chẳng trách lúc trước cậu có thể đọc được.
Cyber Tiểu A vẫn đứng ở trước cửa lớn, đang trong trạng thái hoạt động nhưng trên màn hình vuông hiện lên một dấu chấm than màu đỏ, có hàng chữ to "Sai dữ liệu".
Hành lang loang quanh lòng vòng như mê cung.
Nhưng Tư Thần đã có kinh nghiệm ra vào mê cung.
So với mê cung của váy trắng, mê cung này vẫn khá sơ sài.
Cậu đi 10 phút thì tìm được thang máy trung tâm.
Đi thang máy cần phải có mã xác minh, cậu đi một vòng tìm cầu thang bộ nhưng vẫn không có, người đã vã mồ hôi.
Tư Thần đành phải gọi Quý Sở Nghiêu dậy.
Không biết có phải do cạn kiệt năng lượng không, Quý Sở Nghiêu ngủ rất sâu.
Tư Thần suy nghĩ một lát, cuối cùng đặt Quý Sở Nghiêu xuống đất, lấy Huyết Nguyệt ra, chém xuống cổ hắn.
Quả nhiên, hệ thống phòng ngự của Quý Sở Nghiêu tự động kích hoạt.
Hắn khẽ mở mắt, đôi mắt phát ra từng tia xanh lục, nhìn thấy Tư Thần thì vẻ mặt có chút bối rối.
Tư Thần lời ít ý nhiều mà dò hỏi: "Mã xác minh thang máy."
"ua01ld75sdfd643kfsqlxdn7."
Khoảng 24 kí tự.
Nói xong, Quý Sở Nghiêu lại lâm vào hôn mê.
Tư Thần nhập mã, cuối cùng thang máy đã có thể hoạt động.
Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng khi đến tầng 9, cậu vẫn không khỏi thở dài một hơi.
Cửa thang máy vừa mở, hai khối đá chắn trước cửa liền đổ sập vào, khói bụi mờ mịt khắp đại sảnh.
Hệt thống mạch điện đã bị hỏng hoàn toàn. Khắp nơi tối đen, nguồn sáng duy nhất lại là đèn trong thang máy Tư Thần đang đứng.
Ở đây là trung tâm của vụ nổ, chưa sụp xuống đã là kỳ tích. Mặt ngoài của tường đã bị nổ tung lộ ra cốt thép bên trong. Trần nhà ăn sập xuống, có thể nhìn thấy cảnh tượng ở tầng trên.
Tầng trên có vẻ là nơi lưu trữ hồ sơ, có những két sắt điện tử dựa vào tường, vài cánh cửa đã bị mở bung ra.
Tư Thần thu hồi tầm mắt, mở chức năng rà quét của con mắt nhân tạo.
Cậu cất tiếng gọi dù không mong đợi gì nhiều: "Đông Phương Trường Dạ?"
Quả nhiên, không ai đáp lời.
Tư Thần nghĩ rằng Đông Phương Trường Dạ hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nguồn năng lượng trung tâm của AI bảo mẫu là cấp Ba, muốn nổ chết Đông Phương Trường Dạ, ít nhất cũng phải có cấp bậc ngang ngửa Zeus.
Có lẽ là không nghe, hoặc là đã rời đi từ trước.
Dù sao thân phận của Đông Phương Trường Dạ vẫn chưa thể ra ngoài ánh sáng. Sau khi rời khỏi không gian gấp khúc, không liên lạc với nhau là cách tốt nhất cho cả hai.
Trường Sinh Uyên ăn ba con chip xong, lại không thể khống chế mà mệt rã rời.
Nó lẩm bẩm: "Mẹ ơi... Cơm cơm..."
Nói xong liền nhắm mắt ngủ.
Trạng thái của Trường Sinh Uyên cũng ảnh hưởng đến Tư Thần, khiến cậu cảm thấy buồn ngủ dị thường, đầu óc mơ mơ màng màng.
Nhưng cậu vẫn còn mang theo một người, không thể ở lại đây nghỉ ngơi.
Tư Thần có chút hối hận.
Đáng lẽ ra cậu không nên ghét bỏ Sở Linh Lung và Lý Bình An như vị con ghẻ kia mà lựa chọn hành động một mình.
Hoặc cậu nên lên mặt đất rồi nhờ người xuống tầng 9 hỗ trợ.
Trong trí nhớ của Tư Thần, giữa đống phế tích này là đường đến phòng của mình.
Khi đi ngang qua nhà ăn, cậu có cảm giác mình vừa giẫm lên thứ gì đó.
Tư Thần di chuyển chân mình ra chỗ khác, phát hiện đó là một nửa bàn tay.
Ba ngón tay vẫn còn gắt gao siết lấy một con búp bê ngày nắng.
Tư Thần trầm mặc một lúc, sau đó rời đi.
Đường đi đều bị đất đá ngăn chặn.
Tư Thần cõng Quý Sở Nghiêu trên lưng, có cảm giác như đang trèo đèo lội suối.
Cậu thấp giọng uy hiếp: "Cho anh ngủ thêm nửa tiếng nửa, nếu không vứt anh ở giữa đường."
Dù sao người này cũng không chết được.
Tư Thần đi cả nửa ngày, cuối cùng cũng thấy cửa phòng quen thuộc.
Không cần mở cửa phòng vì nó đã bị đánh bay.
Sau khi không gian gấp khúc kết thúc, có thể nhìn thấy rõ mồn một quang cảnh ở bên trong.
Sàn nhà lủng lỗ chỗ thành những cái hố.
Cũng may, tủ quần áo vẫn còn.
Quý Nguyên Cát còn cùng ăn bữa cơm đoàn viên chung với Quý Tư Thành, hẳn là con cháu dòng chính trong nhà, thân thể vẫn còn rất tốt.
Thấy cậu bé không xảy ra chuyện gì, Tư Thần không khỏi thở nhẹ ra một hơi.
Bây giờ chỉ cần chờ Quý Sở Nghiêu tỉnh lại, lắp ráp lại cơ thể cho Quý Nguyên Cát thì bọn họ đã có thể đi ra ngoài.
Cửa tủ quần áo mở ra đánh thức Quý Nguyên Cát tỉnh dậy.
Quý Nguyên Cát bị treo trong tủ từ từ mở mắt, gương mặt mê man, đôi mắt vàng chớp chớp:
"Anh Tư Thần..."
"Hửm?"
"Sau lưng anh là ai vậy ạ?"
Tư Thần sửng sốt: "Bác của em đó."
Quý Nguyên Cát run giọng hỏi: "Bác... Có dùng rìu không?"