Thật ra không cần tới 10 phút, vì Trần Chấp Chu đã nói hết những gì mà cậu biết.
Dê núi đen bị nhốt ở phòng số 11.
Theo đề thi của Tư Thần, cậu phải biết được trong phòng số 13 có gì.
Dựa vào phép loại suy, trong cơ sở Chế Tạo Hỗn Độn, mỗi phòng thí nghiệm sẽ tương ứng với những thực nghiệm thể của năm đó.
Nhiều năm đã trôi qua, không biết còn lại vật sống nào ở trong đó hay không.
Mà thứ đó là do ai nhốt lại.
Suy nghĩ một chút, khó tránh khỏi có chút sợ hãi.
Nhưng lại không thể không đi, vì câu hỏi này có tới 25 điểm.
Khi thấy bọn họ đi ra, Lâm Giai Lệ cảm thấy khá ngoài ý muốn.
Mới có 2 phút thôi, như vậy cũng hơi nhanh quá...
Cô vò đầu: "Xin lỗi, có phải do tôi làm phiền các cậu không?"
Tư Thần phải bác bỏ tin đồn: "Không có, chúng tôi không phải là quan hệ như vậy."
Ánh mắt của Lâm Giai Lệ liên tục dò xét trên mặt của Tư Thần và Trần Chấp Chu.
Trần Chấp Chu vẫn trong bộ dạng chưa tỉnh ngủ, không tán thành hay phản đối với ý kiến của Tư Thần.
Mà ánh mắt của Tư Thần vô cùng trong sáng thuần khiết.
Lâm Giai Lệ cảm thấy hẳn là có rất nhiều người đã khen ngợi đôi mắt của Tư Thần. Rõ ràng là có một con mắt nhân tạo nhưng con mắt còn lại thì như nước hồ xuân vô cùng long lanh, sống động.
Phần lớn mắt của người mù luôn vẩn đục.
Cô từ từ thở dài một hơi.
Nguy hiểm thật. Khoa học kỹ thuật Bát Phương và Trung Tâm Cơ Giới có quan hệ tốt với nhau qua nhiều năm, vì vậy quan hệ giữa nhà họ Quý và nhà họ Lâm luôn rất tốt.
Nếu giữa hai người họ thật sự xảy ra chuyện gì, đến lúc đó Trần Chấp Chu và Quý Sở Nghiêu đánh nhau, cô cũng không biết nên giúp ai.
Chắc là nên giúp Trần Chấp Chu đi.
Dù sao đi nữa, Quý Sở Nghiêu cũng cấp Sáu rồi, Trần Chấp Chu rất dễ bị đánh chết.
Lâm Giai Lệ không hiểu số liệu, trực tiếp đọc nhật ký.
Đọc xong, Lâm Giai Lệ không nhịn nổi chửi ầm lên: "Cái này đ*o phải nghiên cứu! Giám đốc cũng đ*o phải tên tốt lành gì, còn mặt mũi mà tự gọi mình là Khoa Phụ?!"
Trong truyền thuyết, Khoa Phụ là nhân vật chính diện, tượng trưng cho một vị anh hùng kiên trung anh dũng, không ngại khó khăn thử thách.
Trong câu chuyện, Khoa Phụ vì nhân loại mà không tiếc hy sinh, cuối cùng chết mòn từng ngày.
Có vẻ tên giám đốc đã mượn từ "Phụ"* để ẩn dụ cho bản thân và quyền lực tối cao mà mình có.
*父 (phụ): cha (trong phụ thân)
Cũng giống như việc gã tự phụ xây cho mình nhiều tượng đồng như vậy.
Tư Thần nói: "Khi tôi học đại học, chuyên ngành luật ở bên cạnh chuyên ngành sinh học. Trên diễn đàn của đại học Đông Lam đã gọi khu vực của hai chuyên ngành này là khu vực không người. Bởi vì sinh viên luật và sinh viên nghiên cứu có tư duy logic mạnh, rất dễ vô tình tẩy não bản thân và những người xung quanh."
"Cũng may là thế giới chúng ta luôn bị cấm thí nghiệm trên cơ thể người."
Tư Thần nghĩ nghĩ: "Nhưng tôi nghĩ là thí nghiệm ngầm thì vẫn có. Nếu không thì những kinh nghiệm dung hợp sinh vật cao duy là từ đâu ra?"
Biểu tình của Trần Chấp Chu hơi thay đổi một chút.
Cậu chuyển dời tầm mắt, có chút chột dạ, cái gì cũng không nói.
Vì tránh nguy hiểm của sinh vật cải tạo, gia tộc của cậu đã vì cậu mà thuần dưỡng rất nhiều tổ thí nghiệm để đối chiếu.
Để đưa ra những phương án để cải tạo, các trưởng bối sẽ thực nghiệm lên tổ đối chiếu trước.
Những tổ đối chiếu đó thường đã ký hợp đồng lao động mấy trăm năm với gia tộc, rất nhiều người đến từ Vùng Thiên tai hoặc là con cái của nhân viên trong công ty thiếu nợ nên đến gán nợ.
Thực nghiệm thể có nguyên tắc phải tự nguyện thực hiện thí nghiệm.
Những tổ đối chiếu này luôn được nhốt trong một khu vườn rộng.
Mỗi ngày bọn họ có một việc làm bắt buộc, đó là cảm ơn nhà họ Trần đã cho họ đồ ăn và chỗ dừng chân. Sau đó sẽ được dạy cho một ít kiến thức văn hóa thường thức, vì vậy dân trí không cao.
Lần đầu tiên Trần Chấp Chu đến đó, những đứa trẻ ở đó đã nhiệt liệt chào mừng cậu.
Bọn họ gọi cậu là "thiếu gia", là "ngài", hận không thể đem những gì tốt nhất cho mình.
Chỉ cần Trần Chấp Chu nói một câu là có thể quyết định tương lai của bọn họ.
Những đứa trẻ đó cũng biết bản thân là vật thí nghiệm cho con đường tiến hóa của Trần Chấp Chu, hơn nữa còn cảm thấy rất vinh hạnh.
Sau khi trở thành vật tham chiếu, họ có được giường ngủ rộng rãi hơn, có đồ ăn ngon hơn, còn có cả ánh mắt hâm mộ của những người xung quanh.
"Tự nguyện", bọn họ đương nhiên là tự nguyện.
Cậu còn nhớ rõ, khi đó mình rất chấn động, mà bàn tay to của cha liên tục xoa đầu mình.
Cha nói: "Chấp Chu. Không được mềm lòng. Không có sự giúp đỡ của gia tộc, những đứa trẻ này cũng không thể sống tiếp."
"Con là con cháu nhà họ Trần, là hy vọng của gia tộc. Nếu con thành công dung hợp với Điểu Xà Thần, trong tương lai, Xà Trượng Gen sẽ có một vị trí cho con."
Trần Chấp Chu chỉ muốn nhổ vào.
Đột nhiên cậu nhận ra một chuyện, vì sao mình lại muốn thân cận với Tư Thần.
Đứa trẻ đầu tiên đến tổ đối chiếu, hình như có gương mặt giống với Tư Thần. Trần Chấp Chu cũng gặp cậu bé ấy vài lần ở trường học.
Trần Chấp Chu lớn hơn cậu bé hai tuổi. Cậu bé có chút dính người, nhưng lại thẹn thùng, hỏi: "Anh ơi, anh ăn kẹo không?"
Kẹo mạch nha rẻ tiền, thành phần toàn là tinh dầu và chất k1ch thích.
Những người ở bên cạnh cậu không bao giờ cho cậu ăn thứ đó. Nhưng cậu vẫn ăn, trên đường về nhà vẫn còn ngậm, ngọt đến tê dại.
Sau đó cậu bé chết trên bàn phẫu thuật, là người cuối cùng.
Trần Chấp Chu nhìn xác của cậu bé được mang đi. Vì biến dị nên bộ dạng rất ghê tởm, xấu xí, như một con rắt nhỏ màu đó, lại như một con trùng hút máu.
- Bọn họ vì mình mà chết.
Khi Trần Chấp Chu nhìn thấy Tư Thần, cậu nhớ tới những cơn ác mộng về trùng hút máu triền miên.
Nếu không được nhà họ Trần nhận nuôi, liệu bọn họ có được sống tốt hơn không? Giống như Tư Thần vậy, đứng trước mặt cậu, lạnh lùng, kiên định nhưng đầy kiêu hãnh.
Dù là chết ở dã khu, ít nhất cũng là một cơn gió tự do.
Biểu tình của Trần Chấp Chu không tốt lắm. Tư Thần đẩy xe motor đến, hỏi: "Vẫn không thấy ổn hả?"
Trần Chấp Chu đáp: "Ừm... ừm."
Nửa ngày, vẫn không nói nên lời.
Cậu yếu ớt ngồi sau lưng Tư Thần, ôm lấy eo của đối phương.
Xe motor bắt đầu chạy về phía trước.
Đầu của Trần Chấp Chu choáng váng, nhưng không ngủ được.
Cậu lẩm bẩm: "Khi tôi đến đây, mọi lỗ chân lông đều đẫm máu và bẩn thỉu."*
*Câu này của Karl Marx: Ông phê phán chủ nghĩa tư bản với thế giới rằng mỗi lỗ chân lông của nó đều ngậm đầy những giọt máu bẩn thỉu.
Tư Thần nở một nụ cười: "Cậu theo chủ nghĩa tư bản à?"
Trần Chấp Chu đáp: "Tôi là nhà tư bản."
Tư Thần nghĩ đến tài phú của nhà họ Trần, còn cả hợp đồng công nhân ban đầu của Gen Xà Trượng dành cho mình, vô cùng xúc động gật đầu: "Đúng thật là vậy."
Bộ sản xuất còn có đãi ngộ tốt một chút.
Còn hợp đồng ở viện nghiên cứu chẳng khác gì thuê súc vật. Chỗ tốt duy nhất là có cấp hộ khẩu và nhà ở cho nhân viên.
"Nhưng tôi không thể trốn tránh. Vì dù có nhắm mắt lại vẫn sẽ nhìn thấy." Thanh âm của Trần Chấp Chu đứt quãng, như đang nói mớ: "Đột nhiên tôi có thể lý giải được Tống Bạch một chút. Không thể làm từ trên xuống dưới thì chỉ có thể... từ ngoài vào trong..."
Trên đường đi, họ vẫn gặp một vài sinh vật biến dị. Cũng may vấn đề không lớn, có thể nói rằng không gặp nguy hiểm gì.
Có một con bạch tuộc to lớn đột nhiên phá cửa kính thủy tinh lao ra, xúc tu to bằng một người bình thường.
Có một săn giả ngụy trang thành bùn đen, nhảy dựng lên muốn kéo người xuống.
Có một loài chim biến dị tụ thành một bầy lớn, bay lượn trên trời rồi lao xuống.
Tư Thần dùng đuốc đuổi chúng nó đi. Nướng chín được vài con, khá thơm, mập mạp béo tốt, vừa lúc đút cơm cho Trường Sinh Uyên ăn.
"Chi chi~!"
Tiểu Uyên vẫn hơi kén ăn.
Nó chỉ ăn đùi gà và cánh gà, không ăn ức gà và bộ lòng. Hơn nữa Tư Thần thấy nướng hơi quá lửa nên thịt hơi dai.
Thấy Tư Thần đút Trường Sinh Uyên ăn, hai người còn lại cả kinh.
Lâm Giai Lệ nói: "Trên tư liệu nói cậu là tiến hóa cơ giới, sau khi kiểm tra sức khỏe lại biến thành tiến hóa sinh vật, quên hỏi cậu dung hợp với thứ gì. Đây là Trường Sinh Uyên?"
Mấy năm gần đây, hiếm người thấy được Trường Sinh Uyên, Lâm Giai Lệ cũng không chắc.
Trần Chấp Chu lại rất quen thuộc: "Chẳng trách năm nay đại học Bạch Đế muốn tuyển sinh."
Nhiều lời đồn đãi cho rằng Tống Bạch đã hoàn toàn bị Trường Sinh Uyên khống chế, nhưng không có chứng cứ.
Tư Thần đang đút cho Trường Sinh Uyên ăn thì cứng đờ cả người: "... Ừm."
Tác dụng phụ khi trị số thông minh suy giảm đã bắt đầu hiện ra.
Lúc trước, cậu sẽ không vội vàng đút cơm cho con trai ăn ngay khi nó kêu đói.
Một số người mẹ cho con bú thường bị kiểm soát bởi hormone.
Cũng may Trần Chấp Chu và Lâm Giai Lệ cũng không quá hứng thú, không quan tâm Trường Sinh Uyên từ đâu mà ra.
Vì chuyện thiếu gia nhà họ Tống mất tích đã là chuyện một năm trước, sự chú ý của người đời đã chuyển dời sang chỗ khác.
Trên đường đi đến cơ sở Chế Tạo Hỗn Độn, Tư Thần còn gặp phải một con "dê trắng".
Nó quỳ rạp trên mặt đất, miệng há to, hai cái lưỡi dài thè ra, bên trong khoang miệng mọc đầy gai ngược. Làn da trắng tuyết nhưng có thể nhìn thấy một lớp da bên dưới lớp lông tơ.
Dê trắng biểu hiện tính công kích, nhưng sau khi nổ súng, Tư Thần do dự một giây.
Thiếu chút nữa, cậu đã bị dê trắng cắn một miếng thịt.
Giống như trong ghi chép thực nghiệm, khi dê trắng chết sẽ phát ra tiếng khóc như trẻ con. Nước mắt dày đặc, chảy ra từ một cái hố lõm vào như hốc mắt.
Tư Thần không muốn nhìn nó nhiều hơn.
Lòng nhân từ của kẻ yếu chẳng khác gì một sự dối trá rẻ mạt.
Đó không phải là đồng tình thương hại, chỉ là một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.
***
Sau khi xuyên qua một tảng đá lớn trong khu nghiên cứu, Tư Thần đã đến khu vực trung tâm.
Cậu lấy bản đồ ra xác định vị trí của mình, quả thật, kiến trúc trước mặt bọn họ chính là cơ sở Chế Tạo Hỗn Độn.
Lâm Giai Lệ vô cùng khiếp sợ: "Không ngờ lại là một tòa tháo...?"
Trong thần thoại phương Đông, tháp luôn có tác dụng trấn áp những thứ tà ác.
Đó là một tòa tháp bằng kim loại, cao lớn nguy nga.
Nhưng xung quanh tòa tháp lại là những phân xưởng khoa học kỹ thuật, phong cách kiến trúc của cả hai có chút không hợp nhau.
Kim loại trên tháp có dấu vết loang lổ, giống như đồ đồng.
Tư Thần còn cho rằng trên mặt tường khắc hình rồng, nhưng sau khi đi đến gần mới nhận ra, con rồng là xúc tu của Trường Sinh Uyên, nhìn lâu thì thật choáng váng đầu óc.
Trên đỉnh tháp có một viên cầu màu da, là một con mắt khép hờ.
Tư Thần cảm thấy tròng mắt của nó đang chuyển động.
Có những chữ kim loại được khảm vào mặt đất: "Cơ sở Chế Tạo Hỗn Độn".
Bên cạnh hàng chữ là nhãn hiệu của Chế Tạo Hỗn Độn.
Tư Thần: "Tôi đã muốn hỏi từ sớm, Chế Tạo Hỗn Độn này có phải là tập đoàn Chế Tạo Hỗn Độn không? Hay là có liên quan gì không? Nhãn hiệu đó thông dụng cho toàn vũ trụ sao?"
Lúc trước cậu cũng nhìn thấy nhãn hiệu của Gen Xà Trượng và Trung Tâm Cơ Giới.
Có lẽ giống với Tâm Hồn, những tập đoàn này cũng là tổ chức lớn giữa các thế giới cao duy. Chúng lấy phương thức đặc thù mà thẩm thấu những thế giới cấp thấp hơn.
Trần Chấp Chu: "Tôi không biết. Chuyện này nên hỏi Tống Tử Ngọc, nếu còn sống để mà hỏi."
Tốc độ giải đề của ba người họ hẳn là khá nhanh.
Vì không chỉ thông minh lại còn có thể chiến đấu, vận khí cũng không tệ lắm. Hơn nữa còn hợp đội nhóm để hành động.
So với ở bên ngoài khu nghiên cứu, cơ sở Chế Tạo Hỗn Độn không lớn.
Tư Thần lái xe một vòng, tìm được cửa vào.
Cửa vào Chế Tạo Hỗn Độn là một cái miệng há lớn, có thể nhìn thấy rõ cấu trúc răng ở bên trong.
Giống như là lời mời gọi tràn ngập ác ý của quái vật, đi vào sẽ gậy ông đập lưng ông.