Vừa đến tầng 11, bên tai Tư Thần vang lên tiếng khóc mơ hồ.
Tiếng khóc rất nhỏ, gần như không thể phân rõ là tiếng khóc của động vật hay là một cô bé.
Tư Thần nhớ lại ghi chép nghiên cứu, cảm thấy bầu không khí ở đây lạnh lẽo ẩm ướt khiến cho cả người không khỏe.
Hệ thống điện chưa hư, nhưng hệ thống thông gió không còn hoạt động, ở đây cũng không có cửa sổ. Trong không khí là một mùi hôi gay mũi, là một thứ mùi cũ kỹ mục ruỗng, mang theo bụi mù của thời gian.
Tư Thần đứng trước cổng kiểm tra của phòng thí nghiệm, cậu lấy thẻ nhân viên K11 ra để quét.
Cánh cửa sắt vừa mở ra thì thẻ nhân viên màu trắng liền xuất hiện vết nứt.
Giây tiếp theo, nó hoàn toàn vỡ vụn trong tay Tư Thần.
May là Tư Thần đã thử thực nghiệm một chút, từ bên trong đi ra vẫn không cần thẻ nhân viên.
Sát thủ cận chiến bắt đầu một mình lục soát.
Chọn lựa vũ khí, Tư Thần do dự cả súng năng lượng và cây rìu, cuối cùng cậu quyết định cầm cả hai.
Mùi máu tươi nồng nặc trên rìu bỗng khiến cho Tư Thần có một cảm giác thật an toàn.
"Mở cửa phòng số 11, thu thập xác Con của Thần số 11, thẻ dự thi số x-11 của Tống Tử Ngọc phải làm sao vây giờ", những chuyện này không nằm trong phạm vi suy xét của Tư Thần.
Cậu không phải là nhà từ thiện. Cậu là một người tàn nhẫn có thể gi3t ch3t người khác để bảo vệ bản thân.
Trường Sinh Uyên ngửi ngửi không khí, nhỏ giọng nói: "Mẹ ơi, đói."
Nó mới vừa ăn xong hai cánh gà nướng, cũng không đói thật, mà nó đang nhắc nhở Tư Thần rằng ở đây có nguy hiểm.
Cơ sở nghiên cứu của Chế Tạo Hỗn Độn trông khá thú vị. Hành lang chỉ có một, có thể trực tiếp đi đến cuối đường, phòng ở hai bên cách nhau đúng một hành lang, trông giống như nhà tù.
Hoặc nói đúng hơn, nơi đây vốn dĩ là nhà tù.
Mặt đất cũng giống như một mặt kim loại trơn nhãn, có rất nhiều vết máu đã khô. Những vết máu này như có người dùng một cây lau nhà chà sát máu khắp nơi, lại giống như một người trọng thương không ngừng kéo lê thân mình bò đi.
Tư Thần đã nhìn qua bản đồ của Lâm Giai Lệ và Trần Chấp Chu, vị trí phòng chứa xác Con của Thần ở mỗi tầng rất khác nhau.
Vì vậy, Tư Thần không có bản đồ ở tầng này chỉ có thể mở cửa kiểm tra từng phòng.
Tư Thần: "Cảm giác trường thi cố ý khuyến khích mọi người cùng nhau tự so tài."
Dù là thẻ dự thi vào ban đêm để đuổi sinh vật cao duy đi hay là thông tin về bản đồ ở những tầng lầu khác nhau đều đóng vai trò quan trọng đối với những thí sinh muốn đạt điểm cao.
Chuyện này cũng bình thường.
Vì có 13 người Con của Thần, nhưng chỉ có một vị Thần.
Cửa phòng đầu tiên mở ra, là phòng phẫu thuật.
Thiết bị phẫu thuật rơi đầy đất, một tấm khăn trắng phủ trên bàn giải phẫu, một nửa buông xuống đất, mặt đất có một lớp cặn màu đen.
Tư Thần ngồi xổm xuống, gỡ găng tay, dùng đầu ngón tay sờ thử, xác định là mỡ động vật.
Nhưng không biết là động vật gì.
Trong không khí là mùi máu tươi nồng đậm.
Tư Thần cảm thấy sau lưng mình có chút lạnh lẽo.
Cậu từ từ quay đầu, đồng tử hơi co rút lại.
Mặt tường ở lối vào đỏ như máu, bên trên có những khối thịt thừa đỏ thẫm đang chui ra, chúng đầy ứ sắp tràn hết ra ngoài.
Nhưng khiến người khác chú ý nhất là một hàng người đang bị đóng đinh trên tường.
Bọn họ bị treo lên cao, sớm đã chết, áo blouse trắng phủ lên thi thể khô queo đen nhánh. Mỗi người dang rộng hai tay, giống như tư thế bị đóng đinh của Chúa Jesus. (1)
Trước ngực mỗi thi thể đều đeo thẻ nhân viên.
Từ K11-1 chạy dài đến K11-9.
Mặt tường này hiển nhiên là tác phẩm của dê núi đen.
Dù không biết miêu tả như thế nào nhưng Tư Thần vẫn cảm nhận được hận ý mãnh liệt của tác giả qua tư thế vặn vẹo của những người này.
Trên cổ K11-1 còn có một cái vòng cổ, trên vòng cổ treo một cái chìa khóa và USB.
Tư Thần chịu đựng ghê tởm, gọi Trường Sinh Uyên ra lấy vòng cổ xuống cho mình.
K11-1 có lẽ bị treo lên đã lâu, Trường Sinh Uyên chưa dùng một chút sức lực nào mà cái đầu của đối phương đã rơi xuống đất.
"Bịch" một tiếng, như là trái cây chín rục, vỡ nát thành một đống thịt bấy nhầy.
Trên tường bỗng nhiên thè ra một cái lưỡi thật dài, nuốt toàn bộ đống thịt xuống.
Mặt tường này quả nhiên đang sống.
Nó không tấn công Tư Thần không phải vì cậu không thể ăn.
Mà vì trên cổ cậu có thẻ dự thi.
Tư Thần sờ lên thẻ dự thi màu đen có khắc hàng chữ "x-13".
Thẻ dự thi hơi nóng lên.
Không biết vì sao Tư Thần lại cảm thấy lòng buồn đến bi thương. Cảm xúc này xuất hiện không có lý do, nhưng lại khiến cậu rơi nước mắt.
Tư Thần nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, xoay người bước vào căn phòng phía trong.
Căn phòng này là một phòng họp.
Không có tư liệu hay đồ vật gì đặc biệt, trên mặt đất là một vài tờ giấy trắng bị vết chân đẫm máu giẫm đạp.
Cậu vốn không muốn đi sâu vào, nhưng máy tính trong căn phòng này đã hấp dẫn sự chú ý của Tư Thần.
Cậu bước vào, cắm USB vào máy tính.
Đây là thiết bị cậu chưa từng dùng bao giờ, nhưng may mắn là thao tác không khó.
Cảm ơn khoa học kỹ thuật tương lai, USB này vẫn còn dùng được.
Bên trong chỉ chứa một file video.
Tư Thần click mở, màn hình chiếu của phòng họp liền xuất hiện một màu đen.
Bên trên có vài bông tuyết.
Nửa phút sau, một thanh niên xuất hiện.
Khuôn mặt của người nọ khá tuấn tú, nhưng biểu tình lại vô cùng hung ác, nham hiểm.
"... Dưới sự thúc đẩy của tôi, cuối cùng "Kế hoạch tạo Thần" đã được phê duyệt."
"Hôm nay là ngày đầu tiên Khoa Học Thành Phụ bắt đầu làm việc. Tập đoàn Chế Tạo Hỗn Độn đều đem chúng tới phòng thí nghiệm. Tôi vốn muốn cảm ơn tên tài phiệt đã không ngừng tài trợ, nhưng tôi lại biết một chuyện ngoài ý muốn."
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì thanh niên này có lẽ là nhà khoa học tên "Khoa Phụ".
Hình ảnh chuyển đổi thành góc nhìn thứ nhất.
Ở đây có vẻ là một trang viên, trang hoàng xa hoa lộng lẫy. Mặt đất là kính pha lê xuyên thấu, bên dưới tấm kính là một cái hồ chăn nuôi các loại cá biển.
Muốn chăm một hồ toàn cá biển thế này chắc chắn tiêu tốn rất nhiều của cải, vì thủy áp là vấn đề gây khó khăn cho rất nhiều người.
Không cần nói đến số cá được bắt từ biển rồi vận chuyển đến đây.
Có rất nhiều loại cá biển, nếu áp suất có vấn đề trên mặt đất sẽ trực tiếp làm nổ cái hồ này.
Hình như Khoa Phụ lần đầu tiên đến đây, gã nhìn xuống dưới mặt nước, thấy một vài sinh vật biến dị xấu xí ẩn hiện thì bước chân bắt đầu run rẩy.
Gã đi qua cái hồ, sau đó theo vệ sĩ đi xuống dưới, bước vào một thư phòng.
Thư phòng rất lớn, toàn những đồ vật khổng lồ, con người bước vào bỗng chốc cảm thấy mình thật nhỏ bé.
"Thưa chủ tịch."
Nhà khoa học thanh cao liền cúi đầu.
Vì gã chỉ có tri thức, không có tiền.
Ánh mắt Tư Thần dừng trên danh thiếp của vị chủ tịch.
【 Chế Tạo Hỗn Độn - Khoa Phụ Tống 】
Một viện nghiên cứu lại có tới hai Khoa Phụ?
Hay là thật ra cậu đã đoán sau, nhà khoa học này không phải Khoa Phụ?
Tư Thần có chút ngẩn ngơ.
Khoa Phụ Tống đang đưa lưng về phía nhà khoa học từ từ xoay người lại: "Ngồi đi, cậu là một người trẻ vô cùng ưu tú, tôi rất thưởng thức."
Tuổi tác của đối phương đã lớn, trên da đã có những đốm đồi mồi vô cùng rõ ràng.
Vóc người của Khoa Phụ Tống to lớn hơn người bình thường, vì vậy ghế dựa cũng đặc biệt lớn, toàn thân y vây hãm trong đó chẳng khác gì một người khổng lồ.
Nhà khoa học nhớ đến một vài tin đồn.
Theo lời đồn đãi, chủ tịch của Chế Tạo Hỗn Độn là sinh vật đầu tiên bị biến dị.
Nhưng tin đồn này không có căn cứ. Khi Khoa Phụ Tống còn trẻ cũng là một nhà khoa học xuất sắc.
Khoa Phụ Tống nhẹ giọng nói: "Thật ra tôi mắc chứng người khổng lồ. Nhưng tôi biết cậu đang nghĩ gì, đúng thế, tôi quả thật bị ô nhiễm."
Nhà khoa học hít một ngụm khí lạnh, có xúc động muốn quay đầu bỏ chạy.
Thể trạng của người này quá lớn, Tư Thần nhớ đến lá thư tuyệt mệnh của nhân viên nghiên cứu bên ngoài.
【 Giám đốc đẩy một cái xe lăn thật lớn vào trong phòng thí nghiệm. 】
【 Giám đốc nói đó là Khoa Phụ vĩ đại. 】
Lúc này, chân tướng như một phần nổi của tảng băng chìm đã được hé lộ với Tư Thần.
"Khoa Phụ" chưa bao giờ là một người, mà là một sự truyền thừa.
Ánh mắt Khoa Phụ Tống dừng trên mặt của nhà khoa học nhưng lại như vượt qua thời không, nhìn chằm chằm Tư Thần.
"Tập đoàn Chế Tạo Hỗn Độn, chỉ trong 35 năm ngắn ngủi, đã bất ngở phất lên và trở thành tài phiệt giàu có nhất thế giới, tất cả đều dựa vào sinh vật biến dị và các căn bệnh ô nhiễm. Đến bây giờ, đã qua được một thế kỷ."
"Chúng tôi nắm giữ 80% tài nguyên thế giới, thành lập trung tâm phòng chống bệnh ô nhiễm, thành lập viện nghiên cứu và phòng thí nghiệm... Vì tương lai của nhân loại mà phấn đấu. Vô số người vinh danh tôi, đúc tượng đồng cho tôi, coi tôi là Thần. Đúng là một cuộc sống không tồi, đúng không?"
Nhà khoa học hơi há miệng, sau một lúc thì khen ngợi: "Chủ tịch, ngài luôn là anh hùng của nhân loại."
Khóe miệng Khoa Phụ Tống hơi cong lên.
Giây tiếp theo, nhà khoa học nghe được một câu khiến gã thiếu chút nữa phải quỳ xuống tại chỗ.
"Nguồn gốc ô nhiễm lúc trước, là do tôi thả ra."
"Khi đó, tôi chỉ có hai bàn tay trắng, là một người trung niên buồn bã thất bại. Tôi là một con bạc. Vợ con đều bỏ tôi đi. Cuối cùng trên du thuyền, tôi đã thua trước vận mệnh, bị người khác ném xuống biển."
"Tôi nghĩ rằng tôi sẽ chết... Nhưng không. Tôi cảm giác mình nằm mơ một giấc mộng rất dài, trong mộng, tôi luôn trầm mình xuống thật sâu, cuối cùng xuống tới đáy biển. Tôi thích đáy biển, bây giờ, khi đi ngủ vào buổi tối, tôi vẫn sẽ ngủ dưới đáy biển."
Y chỉ chỉ xuống dưới chân mình.
Ở đó là một khu biển nhân tạo.
"Ở trong biển có một sinh vật màu đen, giống như con giun, nó chui vào thân thể của tôi, bắt đầu gặm nhấm nội tạng của tôi. Tôi đặt cho nó một cái tên, gọi là Trường Sinh Uyên."
"Trường sinh, tồn tại mãi mãi, dưới vực sâu."
Tuổi tác của của Khoa Phụ Tống rất lớn, thế nên y chỉ nói hai câu đã ho khan một hồi.
"Tôi bơi theo con sóng, lại quay về đất liền. Mấy chục ngày tôi không ăn cơm nhưng vẫn không chết."
"Sau đó, tôi phát hiện, những động thực vật tiếp xúc với tôi đều bắt đầu biến dị."
"Trong sách giáo khoa nói gì mà "Cao duy xâm lấn, sinh vật cao duy bắt đầu khuếch tán, lan tràn, gây nên những mất mát đau thương.". Ngón tay thô to của Khoa Phụ Tống gõ gõ lên lưng ghế: "Cao duy xâm lấn là lời nói dối lớn nhất của tôi. Trong vũ trụ quả thật có cao duy xâm lấn, nhưng vẫn chưa đến lượt thế giới của chúng ta. Tôi có tiếp xúc qua. Một vài người ở tầng trên cũng đến xin trợ giúp. Bọn họ hy vọng tôi có thể kết thúc trận ô nhiễm này..."
"Máu thịt của tôi, chính là nguyên vật liệu để chế tạo thuốc đặc hiệu chống bệnh ô nhiễm."
"Những người ở tầng trên đó hy vọng có thể ép khô máu thịt của tôi, muốn tôi phải chết đi. Nhưng ai mà lại muốn chết chứ? Cho nên tôi tiếp tục lừa họ. Tôi còn cho Trường Sinh Uyên ăn luôn bọn họ. Cuối cùng hoàn toàn tắt hết những con đường kết nối các Thời-Không khác nhau."
"Tôi thành lập Chế Tạo Hỗn Độn. Đây mới là lịch sử phát triển chân chính của Chế Tạo Hỗn Độn."
Tay của nhà khoa học không ngừng run lên.
Gã không rõ, vì sao Khoa Phụ Tống lại nói những thứ này cho mình.
Nhà khoa học chỉ hy vọng rằng đây là một giấc mơ kỳ quái. Người trước mặt làm gã càng cảm thấy bệnh ô nhiễm càng đáng sợ hơn.
Gã cũng hy vọng chính mình có thể tiếp tục nói dối để sống cho qua ngày, không cần phải đối mặt với chân tướng ác liệt như thế này.
Nhà khoa học dần kích động: "Ông có biết mấy năm nay đã chết bao nhiêu người không?! Mẹ của tôi năm đó vì bảo vệ tôi nên giấu tôi vào tủ, một mình bà hét to thu hút sự chú ý của người biến dị! Cha tôi là người cải tạo, mỗi ngày đều phải chịu đựng đau đớn từ biến dị ô nhiễm, cuối cùng khi phát hiện bản thân đã trở thành sinh vật biến dị, ông ấy đã tự sát bằng một phát súng...!"
Hình ảnh trên màn hình rung lên.
Nhà khoa học quỳ trên mặt đất, gào khóc: "Bây giờ ông lại nói cho tôi! Rốt cuộc không phải là thiên tai! Là nhân họa ư?!"
Nội tâm gã như bị xé rách, tiếng khóc thống khổ bi thương, thân thể mềm oặt nhũn ra.
Biểu tình của Khoa Phụ Tống cũng tràn ngập thương hại đồng tình: "Tôi vốn cho rằng tôi có thể khống chế bệnh ô nhiễm. Tôi là một thương nhân, tôi chỉ muốn bán được nhiều thuốc. Nhưng bây giờ nhân loại ngày một ít đi, so với trước đã giảm bớt tận vài tỷ người, ở đâu cũng tràn ngập sinh vật biến dị. Tôi vẫn luôn cảm thấy hối hận và áy náy, cho đến khi già rồi mới phát hiện đây không phải là thế giới mà tôi muốn."
"Trong một thế giới tràn ngập hủy diệt, tài phú mà tôi có được không có nghĩa lý gì. Công tích vĩ đại của tôi cũng không thể truyền thừa cho ai... Cho nên, tôi chỉ có thể tìm cách cứu vớt thế giới này. Trở thành một chúa cứu thế chân chính."
Khi nghe thấy câu nói đó, Tư Thần khó tránh khỏi nhớ tới thư từ chức mà Lâm Giai Lệ tìm thấy.
【 Đi mà làm con mẹ nó chúa cứu thế, bố mày không làm! 】
Tư Thần vốn cho rằng "chúa cứu thế" chỉ người nhân viên nghiên cứu.
Nhưng xem ra, người đó đang mắng chửi Khoa Phụ,
Dù ai biết được chân tướng này hẳn sẽ không thể giữ nổi bình tĩnh.
"Cậu biết vì sao tôi thưởng thức cậu không?" Trên khuôn mặt già nua của Khoa Phụ Tống nở một nụ cười tươi: "Nhà khoa học thiên tài có rất nhiều, cậu cũng không phải là một người xuất sắc. Nhưng cậu giống như tôi vậy, đều là những con bạc nghiện ngập đến điên khùng. Chúng ta nguyện ý vì một hy vọng xa vời mà đánh cược toàn bộ bản thân."
Khoa Phụ Tống nhắm mắt lại, chậm rãi nói: "Lấy thân thể của tôi làm nghiên cứu đi. Trường Sinh Uyên trong người tôi là con đầu tiên cũng là con cuối cùng. Chúng ta hãy cùng nhau đặt cược vào tương lai đi."
22.08.22
/Chúa Jesus trên thánh giá/
Hong biết mọi người thấy sao chứ làm chương này xong mình thấy tác giả sử dụng nhiều hình ảnh biểu tượng liên quan đến Thiên Chúa giáo (dê đen, Chúa Jesus...) Tối mình có thời gian mình bổ sung thêm ý nghĩa các biểu tượng này nha, giờ mình đi làm ;; v ;;
(1) Sự kiện đóng đinh Jesus: là sự kiện hành hình Jesus xảy ra tại Judea vào thế kỷ thứ nhất, có lẽ vào khoảng năm 30–33, được ghi lại trong bốn sách phúc âm, và được ghi nhận trong các nguồn tài liệu cổ đại khác. Các tài liệu ngoài Kitô giáo xác định đây là một sự kiện lịch sử, cho dù giữa các nhà sử học không có sự đồng thuận về chi tiết cụ thể những gì đã thực sự diễn ra.
Theo trình thuật trong các sách Phúc âm, Jesus bị bắt giữ, xét xử, kết án, đánh đòn và cuối cùng bị đóng đinh trên cây thập tự. Sự thương khó và sự chết của Giêsu là yếu tố cơ bản trong thần học Kitô giáo, liên quan mật thiết tới giáo lý về cứu rỗi và chuộc tội, như là điều kiện cần thiết để con người được tha thứ tội lỗi và giảng hòa với Thiên Chúa. Theo Tân Ước, đến ngày thứ ba sau biến cố này, Giêsu sống lại và hiện ra với các môn đệ nhiều lần và đến ngày thứ 40, ông về trời.
Đóng đinh là một cơ chế tra tấn và giết người của những người nắm quyền vào thời điểm đó, với mục đích duy trì sự kiểm soát đối với quần chúng thông qua sự kinh hoàng và sợ hãi... Trong tôn giáo Cơ đốc, Sự đóng đinh có nghĩa là sự thống khổ của Chúa Giê-su người Na-xa-rét trên thập tự giá.
Thời hiện đại. Trong Christendom, thập tự giá tượng trưng cho chiến thắng của Đấng Christ đối với sự chết và tội lỗi, vì theo niềm tin của ngài và nhờ thập tự giá, Đức Chúa Trời nhập thể ("Đấng được xức dầu") đã đánh bại chính sự chết và giải cứu nhân loại khỏi sự chết chóc.
Chúa Giêsu trên Thập giá nói: "Lạy Cha, xin tha thứ cho họ, vì họ không biết mình đang làm gì." (Lu-ca 23:34)
/tranh của Diego Velázquez/
(2) Dê đen: Trong lịch sử Do Thái Giáo và Công Giáo thì chính người Do Thái mới là những người đầu tiên sử dụng biểu tượng dê. Từng có con dê được đặt tên là Azazel được sử dụng như vật tế thần trong một buổi lễ hiến tế, hình ảnh con dê này đại diện cho những tội lỗi mà người ta mắc phải. Cái tên này xuất phát từ tiếng Do Thái, từ cụm từ "ez azel", trong đó "ez" nghĩa là "dê" còn "azel" nghĩa là "thoát khỏi", vì thế từ đó dê trở thành loài vật dùng để hiến tế, vì nó đại diện cho h4m muốn rửa sạch mọi tội lỗi.
Theo Kinh thánh tiêu chuẩn mới của Mỹ, Leviticus đoạn 16:10 ghi lại rằng "Những con dê được dùng làm vật tế thần phải được tế lúc còn sống, dùng để chuộc lại mọi lỗi lầm, mọi tội lỗi xấu xa, sau đó thả nó lại về với tự nhiên". Lúc đó, con dê Azazel đại diện cho mọi loại tội lỗi xấu xa của con người, và trong khoảng khắc con dê được trả về với tự nhiên cũng chính là lúc người ta được giải thoát khỏi những tội trạng của mình. Trong buổi lể tế, phải có hai con dê đực, một con đại diện cho Đức Jehovah, con còn lại là Azazel. Con dê Azazel mới là con được trả về với tự nhiên, nhằm để chuộc tội lại với thánh thần. Kể từ truyền thống này, loài dê đã trở thành biểu tượng của Satan, vì Satan là người đã trở thành vật tế thần cho mọi tội lỗi của con người. Theo thời gian, Công Giáo đã chọn biểu tượng con dê để đại diện cho chủ nghĩa Satan Giáo, và cả Do Thái Giáo nói chung. Từ nhiều thế kỷ sau đó, hình ảnh con dê dưới mác Satan được nhìn thấy hết lần này tới lần khác.
Thế còn Baphomet? Cụm từ "Baphomet" đã xuất hiện sớm nhất vào năm 1098, trong các cuộc thập tự chinh, cụm từ lại bị hiểu sai nghĩa từ cụm từ "Mohammet". Một giả thuyết khác thì đó là bản dịch từ tên của một người lính Công Giáo được đặt tên theo một nhà Hồi Giáo tên "Bafumarias".
Trong lịch sửa của các Hiệp sĩ đền dòng Templar cũng đã có những giải thích vì sao mọi người lại nghĩ dê là đại diện của Satan. Trong các cuộc thập tự chinh, các Hiệp sĩ đền dòng Templar là những người cho vay tiền làm ăn với vua Phillip của Pháp. Thật không may, vua Phillip đã nợ các Hiệp sĩ Templar một khoản tiền lớn, nhưng thay vì trả cho họ, ông ta quyết định bắt giam và tra tấn để nhận tội. Một số người trong số họ thú nhận đã tôn thờ một nhân vật, hình tượng giống như dê tên là Baphomet. Lời thú nhận trong lúc bị ép buộc này đã đóng dấu vị trí tai tiếng của họ trong lịch sử, cũng như xóa đi tất cả những điều tốt đẹp mà họ đã làm trước đó. Vì cộng đồng xã hội bí mật của họ không nằm trong giới hạn cai trị của nhà thờ Công Giáo, khiến mọi người dễ dàng nghi ngờ họ có những hành động sai trái. Về cơ bản, họ đã trở thành vật tế thần cho cái ác và chính từ đây, Baphomet đã có mối liên kết với Satan.
Sau này, chính tác giả huyền bí học Eliphas Levi đã tạo ra biểu tượng Satan Giáo nổi tiếng với hình ảnh của Baphomet. Từ cuốn sách của mình "Dogmas và các nghi thức ma thuật cấp cao", ông đã đưa ra những so sánh giữa hình ảnh Baphomet của các Hiệp sĩ đền dòng Templar và hình ảnh Satan. Baphomet trong sách của Levi xuất hiện như một người lưỡng tính, đại diện cho cả năng lượng của nam và nữ. Baphomet được biểu thị với một tay hướng lên thiên đàng và một tay hướng xuống đất. Câu nói "Sove Et Coagula" ám chỉ rằng tâm linh là sự phản ánh của thế giới vật chất. Tuy nhiên, đối với Levi thì nó còn nhiều hơn thế nữa, khi Baphomet chính là biểu tượng của sự khởi đầu. "Baphomet không được tôn thờ, Thiên Chúa mới là người được tôn thờ, Thiên Chúa vô danh này mới là người đứng đằng sau hình dạng vô hình này, hình ảnh này giống như không được tạo ra bởi bất kì cái gì. Baphomet không phải là một vị thần, mà là dấu hiệu của sự khởi đầu", Eliphas Levi viết. "Sự khởi đầu" đó nghĩa là gì? Theo Levi, Baphomet là biểu tượng của sự trống rỗng và cả sự sáng tạo xuất phát từ đó. Đơn giản có nghĩa là đó là sự khởi đầu hoặc là nơi bắt đầu cho tất cả mọi thứ. Thông qua Baphomet, chúng ta đã được trao cho nguồn sống và bắt đầu sự sáng tạo của mình.
Khi xét về mối liên hệ giữa Baphomet và Satan Giáo thì Baphomet đã được chấp nhận như một biểu tượng tổng quát cho Satan. Hình ảnh này đã được lưu truyền và sao chép trong suốt thời gian dài, đã giải thích cho chúng ta biết vì sao loài dê lại là biểu tượng của Satan. Hình ảnh đầu con dê nằm trong ngôi sao năm cánh ngược được Eliphas Levi sử dụng lần đầu tiên cùng với ngôi sao năm cánh của Samael và Lilith. Biểu tượng này, được tìm thấy trong cuốn sách Lịch sử ma thuật, có các chữ cái tiếng Do Thái xung quanh ngôi sao năm cánh, là đánh vần tên của con quỷ Leviathan. Mục đích của biểu tượng này là thể hiện một sự kết hợp tà giáo giữa Samael, người là thiên thần của cái chết của người Do Thái và Lilith, nữ hoàng của quỷ. Sau đó, các phiên bản tương tự của hình con dê trong một ngôi sao năm cánh được tạo ra bởi Oswald Wirth và cuốn sách của ông về Masonry. Hình ảnh tương tự đó cũng đã được Maurice Bessy mượn để làm bìa cho cuốn sách của ông mang tên "Lịch sử hình ảnh về ma thuật và siêu nhiên". Ngôi sao năm cánh của Maurice Bessy sau đó được Anton Lavey mượn để sử dụng trong các bức ảnh quảng cáo cho Nhà thờ Satan trong những năm đầu. Sau đó, nó đã được thiết kế lại và đăng ký nhãn hiệu cho phù hợp với nhu cầu thẩm mỹ của Giáo hội Satan Giáo. Nhưng sau đó, biểu tượng con dê và ngôi sao năm cánh ngược đã trở thành một phần của chủ nghĩa Satan nói chung. (theo THẾ GIỚI THẦN THOẠI - MỘT VÀI CÂU CHUYỆN TRIẾT HỌC)