Cố Hiên có chút xấu hổ, lại không nỡ rời đi, hỏi cô: “Vậy khi nào cậu trở lại thủ đô?”
“Chờ đến khi kết thúc kỳ nghỉ hè thì tôi mới trở về.” Vãn Vãn nói, về sau cô chuyên tâm vào vẽ tranh, không thèm để ý đến cậu ta.
Thấy cô không muốn ngó tới mình, Cố Hiên do dự một chút, nhưng vẫn quyết định ở lại vẽ tranh.
Lâm Triều Sinh hút xong một điếu thuốc lại châm một điếu khác, ánh mắt vẫn luôn dừng lại ở trên hai người trẻ tuổi đang vẽ tranh cách đó không xa kia. Nhìn từ đằng sau, một người sơ mi trắng, một người váy trắng, trông giống như trang phục của một cặp đôi, phi thường tương xứng.
Xứng cái rắm!
Mẹ kiếp, sớm biết vậy đã không tới cái làng văn hóa chết tiệt này.
Một mực chờ đến khi Vãn Vãn vẽ xong tranh, Lâm Triều Sinh mới dẫn cô đi tham quan khắp nơi. Mà tên Cố Hiên tựa như cái đuôi theo sau, đi theo bọn họ mọi lúc mọi nơi, còn mặt dày tìm đề tài tán gẫu với bọn họ.
Lâm Triều Sinh có chút khó chịu khi bị đi theo, nhỏ giọng hỏi Vãn Vãn: “Cậu ta muốn đi theo đến khi nào vậy?”
Vãn Vãn ngây ngô lắc đầu: “Con cũng không biết nữa.”
“Có muốn thoát khỏi cậu ta không?”
“Thoát được sao?” Vãn Vãn hỏi, cô kỳ thật cũng thấy rất phiền.
Sau đó, Lâm Triều Sinh dẫn Vãn Vãn đi đến những nơi đông người trong làng, rất nhanh liền thành công mà không thấy Cố Hiên nữa. Vãn Vãn còn chưa kịp vui mừng, đã bị lôi kéo chạy trở về xe, hành động này quả thực so với chạy trốn cũng không khác biệt lắm.
Sau khi lên xe, Lâm Triều Sinh một giây cũng không chậm trễ, trực tiếp khởi động xe rời đi.
Vãn Vãn nghẹn một hồi, chờ sau khi xe chạy được một đoạn đường, rốt cuộc nhịn không được mà cười thành tiếng.
“Cười cái gì?” Lâm Triều Sinh hỏi cô.
“Ba ba người có phải ghen hay không?”
“Đúng vậy, không được sao?” Lâm Triều Sinh hào phóng thừa nhận: “Tên kia giống như con bướm vậy, đuổi mãi không đi.”
Vãn Vãn cười đến vẻ mặt ngọt ngào, lại gần nói với ba ba: “Ở trong mắt em, ai cũng không đẹp trai bằng ba ba!”
Lâm Triều Sinh đạp mạnh phanh lại, dừng xe ở một con đường nhỏ vắng vẻ, ánh mắt sáng rực, nói với Vãn Vãn: “Bé con, em ngồi lên người ba ba đi.”
Lâm Triều Sinh không điều khiển xe việt dã vào đường chính mà rẽ vào một con đường nhỏ hẻo lánh, một mực lái xe đến bên cạnh mấy cây đa rồi mới dừng lại. Mặc dù xa xa là phía sau nhà ở của làng văn hóa, nhưng cách nhau một khoảng nhất định, cũng không thể thấy rõ tình cảnh ở trong xe.
Vãn Vãn nhìn cánh tay ba ba vươn lại gần, đỏ mặt, biết rõ vẫn hỏi: “Làm gì nha?”
Ba ba cong môi, nghiêng đầu nói: “Lại đây.”
Vãn Vãn lúc này mới đem tay nhỏ giao cho anh, cong người hướng ghế lái đi đến, sau đó dạng chân đặt mông lên trên háng ba ba. Đũng quần lót hơi mỏng dưới váy lập tức mài đến quần âu thô cứng của ba ba, khiến cô nhịn không được mà phát ra một tiếng kêu rên.
Ba ba lùi ghế ngồi ra sau một chút để vô lăng không đè đến Vãn Vãn, rồi ôm eo cô, hỏi: “Cố Hiên kia có phải đang theo đuổi em không?”
Vãn Vãn chớp chớp mắt, một ngón tay ở trên ngực ba ba vẽ xoắn ốc, nói: “Đúng vậy, nhưng em không có đáp lại, em không thích kiểu người như cậu ta.”
Hầu kết Lâm Triều Sinh nhấp nhô, bắt lấy bàn tay đang làm loạn của con gái, hạ giọng hỏi: “Vậy em thích kiểu gì?”
Vãn Vãn làm bộ nghiêm túc suy nghĩ, lắc đầu nói: “Em chưa nghĩ đến vấn đề này.”
“Hiện tại cũng chưa nghĩ sao?” Lâm Triều Sinh truy hỏi, nắm tay cô hơi chặt, như thể đang lo lắng về điều gì đó.
Vãn Vãn nhìn dáng vẻ này của anh, liền đem nửa người trên tiến lại gần, hôn hôn vào cằm ba ba, cười nói: “Em chưa từng nghĩ tới thích nam nhân khác, vì ở trong lòng em, ba ba là đặc biệt nhất.”
Lâm Triều Sinh hô hấp dần dần trở nên gấp gáp, anh duỗi tay nắm lấy cằm con gái, hung hăng hôn lên.