Văn Nguyệt rất thích mua hàng qua chuyển phát nhanh, mà khi mua là phải mua cả một giỏ, khoảng thời gian trước vì lí do xuất ngoại nên không thể lấy, vì vậy đưa đến chỗ cô.
Cô ấy bước ra khỏi thang máy đã nghe tiếng cười vui hớn hở thì biết tâm trạng của cô ấy rất tốt, vừa đến thấy Ngôn Hi mang khẩu trang, che khuôn mặt nhỏ đến kín mít, mặt đen thui ngay, "Không phải chứ, bây giờ cậu đang ở nhà mà vẫn đeo khẩu trang à?"
"Không phải, lúc nãy...có tình huống đặc biệt."
"Tình huống đặc biệt?" Nghe xong, cô ấy cười hứng thú, nhào vào phòng nhìn khắp xung quanh.
"Tình huống đặc biệt gì, hay là cậu giấu người trong phòng?"
"Đương nhiên không phải."
"Biết là không có, tớ đùa chút thôi!"
Văn Nguyệt lắc đầu, bạn tốt này của cô ngày càng ngây thơ, đáng yêu, chỉ là cái bệnh trầm cảm này giống như không có chuyển biến tốt đẹp hơn.
"Cậu đi gặp bác sĩ, bệnh tình cũng không chuyển biến tốt lên một chút nào sao?"
Ngôn Hi lắc đầu. Cô chọn cái nghề này sẽ được mọi người chú ý nên mới cố gắng đi điều trị, nhưng ngay cả khi cô đứng trên bục giảng và đối mặt với nhiều ánh mắt, cô cũng không thể mở lòng và nói chuyện thoải mái với bất cứ ai.
Chỉ là lên lớp xong lại chạy về nhà thôi.
"Quên nó đi, hãy từ từ, cái này không vội vàng được." Văn Nguyệt nhìn ra cô đang giãy giũa, vỗ vỗ vai cô an ủi, lực chú ý chuyển sang hộp chuyển phát nhanh ngay.
"Nhiều như vậy! May mắn Tiểu Sâm ở gần đây, em ấy thể lực tốt, kêu em ấy đến dọn."
Văn Nguyệt nói xong thì gọi điện cho Văn Sâm, nhưng đột nhiên lại nhớ đến một chuyện, "Đúng rồi, tớ gọi em ấy đến một chuyến không có việc gì chứ?"
"Không có việc gì."
Ngôn Hi lắc đầu, tuy rằng cô không thể nói chuyện tự nhiên với người lạ, nhưng thấy mặt thì không có vấn đề gì.
"Cậu còn chưa gặp Tiểu Sâm đúng không? Bề ngoài em ấy khó gần, nhưng thật ra bên trong rất thân thiện, cậu đừng sợ."
Trên sân bóng rổ, nữ sinh đi đến, sắc mặt ửng đỏ, có chút ngượng ngùng nói với Vân Sâm "Tối nay có một bộ phim điện ảnh rất hay..."
"Reng reng..."
"Xin lỗi, cậu chờ tớ nghe điện thoại một lúc."
Không nghĩ đến, Văn Sâm nghe điện thoại xong thì rời đi ngay.
"Cám ơn nước của cậu!"
"Aiz..."
"Sâm ca đúng là mù, đường đường là một mỹ nhân mà lại không để vào mắt."
Văn Sâm dựa theo địa chỉ mà Văn Nguyệt cho, đi thẳng lên tầng năm, vừa chơi bóng rổ xong nên trán cậu có một tầng mồ hôi mỏng, nhưng không hề chật vật, đồng phục màu trắng giống như nhiễm ánh sáng mặt trời mà tỏa sáng, cả người đều rất bắt mắt.
Khi lên tầng, Văn Nguyệt nhìn thấy cậu thì hét lên, "Tiểu Sâm, mau lại đây, chuyển phát nhanh ở hết chỗ này."
"Tới đây."
Văn Sâm vỗ bóng đi tới.
Ngôn Hi vừa thấy cậu, cả người giống như bị bất động, ngơ ngẩn đứng tại chỗ không thể nhúc nhích.
Sao... lại là cậu ấy?
Đồng phục số 10.
Văn Sâm đi tới, vốn ánh mắt nên chuyển đến hộp chuyển phát nhanh, lại không thể tự chủ mà bị một nhân ảnh trước cửa hấp dẫn.
Cô gái với thân hình thẳng tắp đứng ở cạnh cửa, tóc màu đen nhánh dài đến eo, mềm mại giống như thiếu nữ bước ra từ truyện tranh, trên mặt mang theo một chiếc khẩu trang che khuất hai phần ba gương mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt đen lấp lánh, giống như một dòng nước suối tinh khiết, lông mi dài và dày nhấp nháy, như muốn câu hồn phách của người khác.
Văn Sâm cảm thấy như có một dòng điện chạy qua người mình, tê tê dại dại.
Văn Nguyệt thấy cậu vẫn luôn mãi vào Ngôn Hi, nên đến gần Ngôn Hi rồi bất ngờ kéo khẩu trang trên mặt cô xuống.
"Hai người không phải là đã gặp mặt rồi chứ? Giới thiệu một chút, đây là em trai tớ tên Văn Sâm, còn đây là bạn thân tốt nhất của chị, Ngôn Hi."
Khẩu trang trên mặt Ngôn Hi bị kéo xuống, ánh mắt Văn Sâm như bị thu hút, cậu nhìn đến ngây người.
Một khuôn mặt nhỏ tinh xảo, làn da trắng mịn màng như sứ, mũi thẳng, đôi môi như một đóa hoa anh đào, hồng hào và nhỏ.
"Tiểu Sâm? Tiểu Sâm?"
Văn Sâm nhìn đến ngây người, đến khi Văn Nguyệt đẩy cậu mấy cái, cậu mới ý thức được mình đã sơ suất.