Kỷ Thừa chỉ hỗ trợ giảng dạy mới được một tuần nhưng anh đã kết thù với những đứa trẻ không biết nói. Anh không muốn so đo với những đứa trẻ đó nhưng cứ nhìn đến việc Tưởng Hân nắm tay chúng, anh cảm thấy trong lòng không thoải mái chút nào.
Ngày hôm sau không cần đến lớp nên Lý Cầm đã tổ chức cho học sinh đi leo núi. Thời tiết hôm nay đặc biệt tốt.
Tưởng Hân đi cuối đang nắm tay hai cô gái, Kỷ Thừa có chút không vui, anh rất cao nên phải đi đầu cùng Lý Cầm để dẫn đường.
Những con đường trên núi chính là được người dân đi qua nhiều lần nên tạo thành đường, vì thế khi leo núi thật không khó, Lý Cầm vừa đi vừa trò chuyện với Kỷ Thừa.
"Trưởng thôn có nói qua với tôi có một người tài trợ cho những đứa trẻ ở vùng này, anh ta đã tài trợ được ba năm rồi, mỗi năm đều gửi một số tiền lớn đến. Số tiền này được sử dụng để mở rộng trường học, xây dựng thêm nhà ở, hay mua quần áo sách vở cho bọn trẻ."
" Đã kéo dài được ba năm sao? Có biết đó là ai không?"
Lý Cầm vuốt cằm suy nghĩ :"Trưởng thôn nói đó là một họa sỹ có danh tiếng họ Hà, đoạt giải do vẽ một cô gái xinh đẹp, tôi nghe nói cô gái anh ta vẽ cũng chính là vợ anh ta, hiện giờ hai người sống trong núi chỉ chú trọng đến việc làm từ thiện."
Tưởng Hân cũng biết chuyện gì xảy ra qua những tiếng la hét ồn ào, tim cô như muốn thắt lại, sững sờ, không chút do dự theo mọi người xuống núi tìm người.