Cô không muốn nói đến vấn đề này nên quay đầu đi không trả lời.
Kỷ Thừa đem chiếc còng sắt tháo ra, cẩn thận đem bàn chân nhỏ nhắn của cô đặt lên đùi mình rồi giúp cô xử lí vết thương.
"Lúc trước em mà nói sự thật cho anh, anh sẽ không đối xử với em như thế này, nếu bây giờ em còn không chịu nói ra thì anh sẽ trói em trên giường, mỗi tối sẽ làm đến khi nào mang thai thì thôi, lúc đó em phải cùng anh kết hôn."
Giọng anh rất bình tĩnh như đang nói chuyện gì râu ria vậy, Tưởng Hân nhìn chằm chằm vào anh, tức giận nắm lấy tóc anh mà giật.
"Người xấu! Anh dựa vào đâu mà đối xử với em như vậy? Vì em không đánh lại được anh đúng không? Anh đây là đang cưỡng bức em, em chán ghét anh, đồ xấu xa!"
Vài sợi tóc bị cô kéo rụng, lá gan của cô như chưa bao giờ lớn như vậy, vì anh mà tức giận, cô cũng muốn phát tiết bản thân mình.
" Em chưa làm gì? Không thi đại học, chưa nói lời nào đã bỏ đi, có chuyện gì sao không nói với anh, em cảm mình chưa làm gì đó sao, không nghĩ đến cảm xúc của anh chút nào sao?"
"Em có biết anh rất khó chịu khi không thấy em không? Anh còn tưởng em đã xảy ra chuyện, em có biết anh sống thế nào trong mấy năm qua không? Nhà em xảy ra chuyện tại sao không nói cho anh, mà lại bỏ trốn, em có biết thế là hết sức ích kỷ không?"
Anh nhớ có một lần, đưa cô về nhà thì gặp mẹ cô ra mở cửa, anh mắt bà chỉ nhìn lướt qua anh một cái nhưng lại làm anh nhớ thật lâu, không biết có để lại ấn tượng tốt không.
Nhưng anh không ngờ rằng chỉ vì một cái nhìn đó mà anh phải chia xa với Tưởng Hân.
"Hân Hân, anh xin lỗi."
Anh cúi đầu xin lỗi, đem trán đặt vào vai cô, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô.
"Anh không thể rời xa em được, tha thứ cho anh, cho dù phải giam cầm em, anh cũng không thể để em đi được."
Cô thở hổn hển, cổ họng khản đặc, cái ôm của anh khiến cô vô cùng khó chịu, anh vỗ nhẹ lưng cô giống như đang an ủi một đứa bé.