Tưởng Hân nắm chặt túi sưởi làm cho khuôn mặt in hình heo con trên đó biến dạng, cô cúi đầu không biết làm sao.
Kỷ Thừa cau mày :''Muốn cắt đứt quan hệ với anh phải không?''
'' Không, không phải."
'' Vậy thì cho anh số điện thoại hay là để anh tự mình lấy?''
Tưởng Hân im lặng.
Anh định làm thế nào để lấy?
Trong khi cô còn đang ngẩn ngơ, đột nhiên một bàn tay tới gần lấy điện thoại trong túi áo khoác ngoài của cô, mang theo luồng hơi thở ấm nóng thoảng vào mặt khiến cho cô bất ngờ mà trợn to hai mắt.
Cầm trên tay máy điện thoại, Kỷ Thừa mở máy ra, điện thoại hiện lên 6 vạch cần điền mật mã vào, anh không suy nghĩ trực tiếp nhập theo thứ tự 123456.
Không ngoài dự liệu, điện thoại lập tức mở khóa.
Cô không nhịn được kinh ngạc, khuôn mặt ngốc nghếch đến đáng yêu.
Kỷ Thừa nhập một chuỗi số điện thoại sau đó lưu lại rồi trả về trong túi cô.
''Nhớ kĩ, đây là số điện thoại của anh, nếu để anh phát hiện em dám đổi số, lần sau không đơn giản như vậy."
''Không...sẽ không đổi nữa."
Trần Kỳ đúng lúc đi tới:''Hân tiểu thư, tôi đưa cô về."
''Được, đi thôi."
Từ đầu tới cuối Tưởng Hân luôn cúi đầu, ngay cả lúc ra cửa cũng không dám ngẩng đầu nhìn anh, cách mấy mét mà cô vẫn có thể cảm nhận được tầm mắt nóng bỏng hết sức quen thuộc.
''Hân tiểu thư, tôi muốn hỏi cô một vấn đề, cô đừng cảm thấy tôi lắm chuyện."
Âm thanh cô phát ra, do còn buồn ngủ nên giống như làm nũng.
Bên kia không trả lời ngay.
''Uống thuốc cảm chưa? Em còn sốt nữa không?''
Nhìn màn tuyết mờ ảo ngoài của sổ, cuối cùng Tưởng Hân cũng nhận ra đây là giọng nói của ai, cô ngồi thẳng người, lắp ba lắp bắp nói:''Uống ...uống rễ bản lam rồi, sốt...giống như...''
Tưởng Hân khẩn trương hỏi hai lần, trái tim trong nháy mắt giống như bị treo lên, cô vội vàng nhìn xung quanh căn hộ, trên ghế sô pha có đồ lót còn chưa kịp thu dọn.
Bên tai vang lên am thanh dịu dàng, giống như trực tiếp ghé vào tai cô nói.
''Anh sẽ tới ngay, đừng dậy, ngoan nghe lời."
Hơi lạnh bên ngoài bị thân hình cao lớn cản lại, Kỷ Thừa cúi đầu nhìn giương mặt đỏ bừng của cô, bộ quần áo ngủ màu hồng nhạt, phía trên còn in hình hoạt hình, anh không cảm thấy cô mặc lên người rất ấu trĩ, ngược lại còn rất đẹp.
Căn phòng nhỏ nên chỉ cần liếc mắt một cái Kỷ Thừa có thể bao quát nhà cô, anh đóng cửa, cởi giày mình ra rồi để hai túi đồ trong tay vào nhà bếp.
Anh đi xung quanh bắt đầu dọn dẹp những thứ khác, lại lấy từ trong túi ra thuốc, trong đó còn có cả thức ăn, khăn bông,...
Tưởng Hân ngơ ngác nhìn những hành động của anh.
"Kỷ Thừa."
Cô một lần nữa gọi tên anh bằng giọng nói quen thuộc.
''Thế nào?'' Kỷ Thừa cười đáp lại, anh vẫn giống như trước đây mỗi khi đối mặt với cô.
Ngón tay Tưởng Hân bất an xoắn xuýt quấn vào nhau, cô ngẩng đầu, khuôn mặt mềm mại, phì nộn đối diện với anh.
''Anh đừng làm như vậy, chúng ta bây giờ không còn như trước, tôi không muốn...''
''Lên giường nghỉ đi, đừng để anh nói lần nữa."
Kỷ Thừa vẫn mỉm cười nhưng đáy mắt hiện lên một tia lạnh lùng.
''Ngoan, nghe lời." Đây giống như là một lời cảnh cáo.
Tưởng Hân cuộn tròn trong chăn, ló nửa khuôn mặt ra nhìn bộ dáng bận rộn trong bếp của anh, bỏ đi áo khoác lông vũ, áo len cao cổ màu xám tro cùng quần tây đen, có thể nói anh là một người có vóc người tỷ lệ rất cân đối.
Tay áo gấp đến khuỷu tay, lộ ra cơ tay rắn chắc, dao thái màu hồng không ảnh hưởng đến phong thái, tốc độ thái thức ăn anh.
Anh học nấu cơm từ khi nào?
Cô nhìn anh thật lâu, trong đầu không ngừng hiện ra nhiều câu hỏi, vị thuốc đắng trong miệng mãi không tan.
''Mẹ nói...đây là trời sinh không mất được."
Kỷ Thừa khép hờ mắt, tay còn lại cũng chậm rãi tiến vào, anh khom người, hai cơ thể càng lúc càng gần, thậm chí còn cảm nhận được nhịp tim và nhiệt độ cả hai.