Sau khi vào phòng, Thư Khả Du dự định đi tắm rửa trước, nhưng quần áo không dễ cởi, có những nơi đã bị Lục Diên xé rách, bộ lễ phục bị xé hỏng dính sát trên cơ thể của cô, phía trên không ra được, phía dưới cởi không xong.
Cô cau mày nhẫn nại từng chút cởi xuống, quần áo được cô xếp lại gọn gàng, đặt trên đầu giường. Cô nhìn dáng vẻ nhếch nhác của mình trong gương. Trên bầu ngực đầy đặn tròn trịa lưu lại nhiều vết dấu tay màu đỏ của anh, núm vú màu hồng nhạt bị anh gặm cắn đến mức có tơ máu, bây giờ vẫn còn đỏ ửng nằm điểm tô trên bầu vú.
Bờ mông hồng hồng, xúc cảm lòng bàn tay hạ xuống cô vẫn còn nhớ như in, cảm giác đau đớn và tê dại cùng nhau từ dưới mông đi lên, mặt cô đỏ bừng lên vì xấu hổ.
Tắm một lúc gần nửa tiếng đồng hồ, dòng nước chậm rãi chảy qua da thịt, hơi nước mờ ảo trong cả gian phòng tắm, thể xác và tinh thần của cô dần dần thả lỏng trở lại, thần kinh luôn căng thẳng dường như cũng bị dòng nước như ảo mộng cuốn đi.
Cô cẩn thận tắm rửa sạch sẽ phía dưới của mình, nơi đó dính nhớp còn lưu lại rất nhiều chất lỏng, âm mao của cô rất ít, lông mao mềm mại chỉ thưa thớt phủ trên vị trí trung tâm tiểu huyệt, hai cánh môi âm hộ màu mỡ bị anh chà xát, nay đã sưng đỏ phát đau, cô vươn tay tách ra, để lộ phần phía trong, ngón tay ở nơi lối vào róc rách moi móc, trên ngón tay là chất lỏng không biết của ai.
Lục Diên thật sự không phải người, cô bực tức nghĩ thầm.
Tắm xong trở ra, cô tươi tỉnh sảng khoái, điện thoại không biết từ lúc nào đã được Lục Diên lưu số vào máy, cô nhìn thấy tin nhắn anh gửi cho cô...
[Lát nữa sẽ có người mang vài bộ quần áo và bữa sáng đến cho em, phải ăn cho hết.]
Cô không trả lời, làm ổ trên ghế sô pha ngây ngẩn nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.
Cô hiểu rõ tâm ý của mình, cũng biết mình đã phạm sai lầm lớn, tuy rằng lỗi sai này do Lục Diên cưỡng ép cô, nhưng cô cũng là tòng phạm. Cô sẽ không đổ tất cả trách nhiệm hết lên người Lục Diên, cũng sẽ không trốn tránh sự thật thân thể mình đã ngoại tình.
Nghĩ đến đây, cô bỗng nhiên ngẩn người, chỉ là thân thể ngoại tình thôi sao?
Cô bắt đầu suy nghĩ lại đoạn tình cảm của bản thân và Tần Vịnh....
Ban đầu cùng anh ta ở bên nhau, là vì không chống lại được sự cường thế hung mãnh của anh ta. Khi đó cô đã chia tay với Lục Diên được hai năm, nhưng cô vẫn sẽ thỉnh thoảng nhớ đến anh.
Nhưng những khoảng cách trời sinh đã tồn tại kia vốn không thể dựa vào ý nghĩ của cô mà lấp đầy, tình cảm của cô dành cho anh cũng không thể được xem là cây cầu đủ để chống đỡ cô từng bước từng bước đi về phía anh.
Không có cầu, cô làm thế nào để đi về phía anh.
Hứa Sầm nói với cô, cách tốt nhất để kết thúc đoạn tình cảm trước chính là bắt đầu một đoạn tình cảm mới. Vì thế cô đã đi thử, Tần Vịnh ưu tú cũng dịu dàng, sau khi cô cùng anh ta ở bên nhau, tần suất cô nhớ đến Lục Diên quả nhiên ít đi rất nhiều, diện tích mà Lục Diên chiếm cứ trong đầu cô từng chút từng chút thu nhỏ lại, Tần Vịnh đã chen vào đó.
Nhưng gần đây Thư Khả Du mới ý thức được, diện tích chiếm cứ vốn không thể chứng minh mức độ tình cảm chi phối của cô.
Cảm giác của cô dành cho Lục Diên là nhiệt tình ngưỡng mộ, vừa nghĩ đến anh thì trong lồng ngực sẽ dâng lên cỗ rực cháy của thời cấp ba kia, anh giống như một vầng mặt trời, bá đạo lại nóng rực chiếu thẳng vào tim cô, cô đã từng hấp thu sự ấm áp và thương xót của anh, tất nhiên không thể nào quên đi. Cảm giác dành cho Tần Vịnh thì lại giống như nước suối nước nguồn, bình đạm nhàn nhạt.
Dường như cô chưa từng thật sự đặt trái tim lên trên người Tần Vịnh.
Sau khi ý thức được điểm này, trái tim của cô mãnh liệt trùng xuống. Lúc này tiếng chuông cửa đúng lúc vang lên, giống như đang hối thúc cô mau chóng giải quyết việc trước mắt, cô xoa dịu lại tâm tình rồi đi qua đó mở cửa, người đưa đồ hình như là nhân viên phục vụ của khách sạn. Cô ấy xách hai cái túi đưa cho cô, còn có một xe thức ăn chứa rất nhiều đồ ngọt, và một ít cơm canh, Lục Diên biết rõ cô đói, đồ sai người đem đến rất đầy đủ.
Thư Khả Du nhận lấy đồ đạc rồi nói tiếng cảm ơn với nhân viên phục vụ.
Trong cái túi là quần áo, một bộ quần áo lót và ít thuốc mỡ...để bôi phía dưới, cô ném cái thứ đó ra một nơi thật xa.
Con sâu đói ở trong bụng đang không ngừng chảy nước bọt, cô nhìn cả một bàn đồ ăn mà nuốt nước bọt. Không ăn cũng lãng phí, dù có tức giận cô cũng sẽ không giận dỗi đồ ăn.
Thư Khả Du dứt khoát đặt mông ngồi xuống tấm thảm ăn cho sảng khoái.
Tâm trạng được đồ ăn ngon an ủi tạm thời đã nhẹ nhõm hơn đôi chút, sau khi ăn xong, cô lại bắt đầu đau đầu. Nghĩ ngợi, cô gửi tin nhắn cho Tần Vịnh...
[Có thời gian không? Ngày mai chúng ta nói chuyện đi.]
Cô nhìn đồng hồ, bây giờ đã hai giờ sáng, vậy mà Tần Vịnh không gọi cho cô một cuộc điện thoại nào, chẳng lẽ anh ta cũng uống say? Cô thử gọi điện thoại cho anh ta, cuộc đầu tiên không có người nghe, mấy cuộc tiếp theo đều bị ấn tắt.
Nói không thất vọng là nói dối, nhưng sau khi mất mát cô lại cảm thấy có một chút vui mừng và nhẹ nhõm. Cô đê tiện đến mức mưu đồ lấy chuyện Tần Vịnh bỏ rơi cô để bù đắp cho cái sai mà cô đã phạm phải. Tự biết nghĩ như thế là không đúng, trong lòng cô thầm mắng bản thân mình mấy câu.
Còn về Lục Diên, cô vẫn chưa nghĩ xong nên đối mặt với anh như thế nào, nhìn dáng vẻ kia của anh chắc chắn sẽ không buông tha cho cô.
Cô lại không không được mà nghĩ thầm trong lòng, vì sao anh luôn đeo bám cô như thế?
Vừa nãy anh nói câu trả lời của anh giống với thời cấp ba. Cô tất nhiên vẫn còn nhớ câu trả lời của anh thời cấp ba.
Thời cấp ba anh nói là...
Anh thích em.
Anh thích em cho nên níu lấy em không buông, thích em nên mới muốn cướp em về lại làm bạn gái của anh.
Nhưng anh nói có thật không, lời nói lúc làm tình có thể xem là thật không? Cô cố gắng đè nén cảm xúc vui mừng đang lan tràn trong lòng, cô muốn dùng tâm thái bình tĩnh lý trí để xem xét lời nói mà Lục Diên từng nói với cô, nhưng cô phát hiện bản thân mình không làm được.
Cô chỉ biết, cô lại ngã xuống cái hố trũng là anh rồi.