Tất cả, đã sắp tới này thi cuối kì của Hạt Tiêu, cô không ngờ thời gian lại trôi qua nhanh đến như thế. Khi ở bên người ta yêu thương, một ngày giờ chỉ như một thời khắc , một thắng năm chỉ như một giây phút, chẳng bao giờ là đủ cả.
Tình yêu đến nhẹ nhàng nhưng lại mãnh liệt hơn cô nghĩ. từng thứ nhỏ bé nhất của đối phương cứ thế từ từ tạo thành bầu trời lớn mà cô chẳng thể thay thế. Thậm chí chị Chủ quầy đã phải tới hỏi Tiêu có sao không khi thấy cô hát khe khẽ trong khi làm việc.
Ngay cả ở trường, Tiểu Tiêu nhà ta cũng trở nên nổi tiếng đến mức cô từng có lúc là đề tài bàn tán sôi nổi nhất trên trang confession của nhà trường. Làm sao không thể cơ chứ, làm sao lại không thể cơ chứ!?
Khi sáng nào anh cũng tận tình đến gõ cửa phòng, nấu ăn sáng cho cô, đưa cô đi học. Tiễn đến tận cổng trường, vẫy tay chào thắm thiết đến mức thấy cô đi khuất rồi mới bước đi. Mù Tạt sau đó lại chở cô về nhà trọ, hoặc tới quán ăn. Anh giúp cô nâng cao trình độ nấu ăn lên mức cận chuyên, đưa món bánh của cô ra kệ hàng của Five Stars chi nhánh cô đang làm việc. Mù Tạt luôn biết cách khiến cô cười và quan tâm cô bằng tấm lòng chân thành nhất.
Hạt Tiêu cảm nhận được điều đó chứ... Cô từng khóc lóc không cho phép bản thân nghĩ tứi anh, cô biết mình hoàn toàn không xứng đáng với người con trai hoàn hảo ấy, nhưng anh đã ôm cô vào lòng, lau nước mắt mỗi khi cô gặp chuyện buồn, cõng cô khi cô bị trẹo chân, cùng cô chạy quanh xóm vì lỡ trêu một chú chó nhà hàng xóm...
Tình cảm là thứ ta khó chối bỏ nhất, đặc biệt là khi nó xuất phát từ sâu thẳm trái tim.
Cuối cùng, Hạt Tiêu cũng phải mỉm cười chấp nhận điều gì đang đến. Cô sẽ cố gắng chứng tỏ bản thân mình để xứng đáng với anh, chứ cô sẽ không bỏ anh đâu. Những việc anh làm cho cô, dù làm vợ anh đến cuối đời cũng chưa chắc Tiêu đền đáp nổi. Tiểu Tiêu sẽ yêu anh hết mình, cô sẽ dành những thứ tốt đẹp nhất, hay ít nhất là cố gắng cho bản thân đạt đến hoàn mĩ, để đến với Mù Tạt của cô.
Trái tim Tiểu Tiêu đập rộn như một cô gái mới 15, 16 tuổi.
Nụ cười anh, bờ lưng rộng lớn của anh mân mê tâm trí cô từng ngày.
_________
Một tối khác nữa, hai người ở lại trong nhà bếp thử bánh. Cô mới nghĩ ra loại bánh này hôm qua, hứa hẹn một hương vị cháy hàng nữa. Anh thở phào, quệt tay lên má nhìn cô.
Anh ngẩn người, đôi mày cau cớn khó hiểu. Cười? Cười gì chứ? Có gì buồn cười sao? Sao lại cười phá ra như thế?
- Anh...
Tiêu lau nước mắt, tiến tới đưa tay lên. Những ngón tay mảnh mai chạm nhẹ vào má anh.
- Anh dính bột này, giống mèo quá đi! Haha, đúng là giống quá...
Từng ngón tay mềm mại lau sạch đi vết bột, Mù Tạt thấy người con gái trước mặt mình đôi mắt long lanh, miệng cười hạnh phúc. Trong tim anh bỗng trào lên thứ tình cảm quen thuộc. Tay kia anh kéo eo cô vào lòng mình, tay còn lại nắm lấy bàn tay đang đung đưa trên má.
- Ừ, anh là mèo của em đấy!
Hạt Tiêu chựng lại, tay anh ấp đầu cô vào ngực mình, cất tiếng ngọt ngào:
- Sắp đến sinh nhật em rồi, anh sẽ tặng em một bất ngờ thật lớn!
- Hm... Em sẽ tặng anh công thức thứ 39.
- Ai da... Hình như anh mới nhận ra một điều, là giá cả anh đưa ra không hợp lý lắm. 100 công thức là quá ít! Như vậy làm sao có thể hoà vốn chứ!
- Hai mặt!
- Thế tiền lãi để đi đâu hả?
- Lúc đó anh đâu nói đến tiền lãi.
- Lúc đó sợ em không muốn vay nên anh không nói ra, cho vay cũng phải có kiến thức chứ!
- Mưu mẹo thì có! Nếu tính cả lãi thì bao giờ em mới trả đủ đây?
- Ừ, tốt nhất nên là như thế, tốt nhất là em phải ở bên anh cả đời để trả nốt nợ cho anh.
- Gian xảo này!
Hạt Tiêu đấm nhẹ vào ngực anh, cô mỉm cười. Dù anh không tính lãi, thì vốn số tiền ban đầu cô vay đã chẳng có khả năng chi trả rồi...
_________
- A nào!
Hạt Tiêu há miệng a một tiếng rõ to, đổi lại anh xắn miếng bánh nhỏ xíu cho vào miệng cô. Bánh tan đều, ngọt vừa lan ra từng gai lưỡi, thành công nữa rồi!
- Được không?
Tiểu Tiêu chỉ biết gật gật, không đủ ngôn từ để diễn giả cảm xúc lúc này nữa. Ơ mà, có cả vị chanh... Anh đã cho thêm chanh vào! Thảm nào vị lại đậm hơn đến vậy! Đúng là thiên tài ẩm thực...
- Hm, ngày mai món bánh này sẽ được lên kệ. Nghĩ tên cho nó đi nào!
- Khó quá... Vừa có sô-cô-la lại vừa có chanh, vừa có cứng lại vừa có mềm, vừa ngọt vừa chua...
- Công nhận là khó nghĩ thật đấy!
- Để tối nay em động não xem, trước khi đi ngủ em hay nghĩ ra mấy thứ linh tinh lắm!
- Linh tinh hả?
- Anh nhìn thế có ý gì hả?
Mù Tạt cười ha hả, cất lại phần bánh vào tủ lạnh. Anh cởi tạp dề treo vào móc, rồi nhanh bước tới chỗ cô.
- Anh muốn biết thứ linh tinh em nghĩ là thứ gì...
- Anh... đoán xem.
Cô mỉm cười, đắc chí nhìn anh. Mù Tạt lắc đầu:
- Chịu thôi, anh toàn nghĩ về người-qua-trọng, chẳng nghĩ linh tinh bao giờ nên không thể biết được rồi!
Anh nắm tay cô, đến giờ về nhà rồi!
_________
- Trời bắt đầu vào thu rồi đấy, đừng quên uống trà nóng buổi sáng.
- Sáng nào anh cũng tới thì làm sao em quên được?
- Sắp tới sinh nhật em rồi.... - Rõ ràng câu nói này có ý gì mờ ám lắm, anh nói kèm theo ánh mắt lấp lánh thế kia cơ mà.
- Ưm... Anh định làm gì hả?
- Ừ, bí mật. Không nói cho em đâu !
Mù Tạt cười. Anh đứng dậy:
- Anh về nhé, đừng thức khuya quá.
- Dạ. Em tiễn anh.
Hạt Tiêu lon ton ra mở cửa, anh mỉm cười đi sau cô. Để ý mới thấy, mấy ngày nay anh chỉ toàn cười thôi, lúc nào cũng cười cả! Hẳn là sinh nhật này... Tiểu Tiêu đoán được anh sẽ làm gì rồi, việc của cô là tìm cách đáp trả ấy.
- Á!
Tấm thảm trên sàn nhà trơn trượt, Hạt Tiêu mất đà ngã xuống, may mà có cánh tay anh đỡ. Nhưng... Cô lại thành ra bị kẹp giữa anh với bức tường! Tiêu nghe hơi thở anh nóng hổi ngay bên tai mình.
Gần, gần hơn nữa...
"Phụt".
Mất điện.
Tất cả chìm trong bóng tối.
Hạt Tiêu nuốt nước bọt đánh ực. Khoảng cách này thật nguy hiểm quá...Cô khó mà kiểm soát được bản thân với thứ Hội chứng Rối loạn chết tiệt ấy.
- Mù... Mù Tạt...
Bờ môi anh bất ngờ ào đến trong bóng tối, che lấp đi đôi môi run rẩy của cô. Tiểu Tiêu đứng người, anh đè sát vào người cô, hơi thở dồn dập. Môi anh mềm lắm, âm ấm nữa. Lưỡi anh nhanh chóng len lỏi tách răng cô ra, quấn lấy hũ mật, chiếm hết sự ngọt ngào. Đầu lưỡi anh như thuốc mê, chạm vào đầu lưỡi Hạt Tiêu, khiến cô đê mê trong sự cuồng nhiệt của anh. Hạt Tiêu đặt hai tay lên vai anh, hơi thở của cô cũng nhanh dần. Một người con gái như thế, Mù Tạt khó lòng kiểm soát được mình. Anh đã cố ghìm lại suốt bao ngày qua rồi mà! Bàn tay tham lam lần mò xuống dưới, anh khẽ đẩy áo con cô lên. Ngón tay anh lập tức chạm phải nụ hoa cương cứng.
- A...
Một tiếng động rất nhẹ, đủ để khiến cảm xúc trong anh dâng cao.
Tay kia Mù Tạt rời bỏ bức tường, đưa xuống dưỡi nữa. Váy của Hạt Tiêu bị đẩy lên, tầng tầng lớp lớp ngăn cản không còn là gì nữa. Những ngón tay thám hiểm nơi tư mật, lần bỏ những bụi cỏ rậm rạp, đến nơi cửa hang ẩm ướt. Hạt Tiêu thấy tay anh lạnh cóng, chạm vào nơi ấm áp của cô. Ngực Tiểu Tiêu lập tức cong lên theo phản xạ, mềm mại chạm vào tay anh, khiến anh không từ chối lời mời gọi nữa. Hai ngón tay dưới kia bắt đầu tiến tới, nụ hôn của anh dồn dập gấp gáp, nóng quá!
Cửa hang bị hai chú rắn nhỏ xâm phạm, khiến nước trào ra...
Rối loạn...
Kích thích...
Sinh dục...
"Xẹt xẹt..."
Bóng đèn ngắt quãng kêu lên, đưa Hạt Tiêu về thực tại. Không hiểu mình nghĩ gì, nhưng tay cô vội đẩy anh ra:
- Không phải lúc này...
Dù trong bóng tôi cũng không khó để nhận ra gương mặt hai người đã đỏ bừng.
- Em... Em xin lỗi...
- Không đâu, là anh phải xin lỗi mới đúng...
Giọng anh biến đổi khác hẳn, anh cũng liền đứng cách xa cô.
- Em... - Tiểu Tiêu bỗng thấy có lỗi vô bờ bến. - Thực ra, em muốn mình chuẩn bị thật kĩ, em không muốn vội vàng và ... Em ...
- Không sao đâu, anh hiểu mà. - Và anh nhìn cô, mỉm cười đắc thắng. - Rồi chẳng mấy chốc nữa, em sẽ là của anh thôi!
Nhìn điệu bộ đó, trong lòng Hạt Tiêu thở phào. Nhưng anh tiến tới...
- Anh chỉnh lại áo cho.
Anh cười, làm cô không biết giấu mặt vào đâu cho kịp.
- Anh về đây.
- Vâng ạ... Mà - Hạt Tiêu gọi với lại khi anh định đóng cửa. - Sinh nhật, tên chiếc bánh là Sinh nhật.
Anh hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó cười rạng rỡ.
- Ừm, Sinh nhật...
Không phải cô không muốn, cô chỉ đang tìm cách nói ra cho anh biết con quỷ bên trong mình...
_________
- Hạt Tiêu, cháu có thư khẩn này.
Thư sao?
Tiểu Tiêu chào bác chủ nhà, là thư... gửi từ bệnh viện.