Sau đêm đó, gia đình đều biết mối quan hệ của hai người.
Lúc đầu Phó Tuyết còn định cáo trạng với ba Phó, nói Phó Hi cả đêm không về, không biết đã làm những chuyện gì, nhưng ba Phó nghe tên người kia không những không tức giận mà còn cười với Phó Hi, khiến cho Phó Tuyết tức điên lên.
Phó Hi còn bày ra vẻ mặt thẹn thùng cười, ba Phó bảo cô nhất định phải ở bên Lục thiếu gia sao cho tốt, cuối cùng còn nghịch ngợm nháy mắt với Phó Tuyết, nói với ba Phó rằng cô sẽ không phụ sự kỳ vọng của ông.
Ba Phó lúc này mới hài lòng, bảo Phó Hi về phòng.
Phó Hi về phòng liền khoá cửa, nằm thẳng trên giường, tối qua không biết Lục Hoàn Thần bị hạ dược gì, liên tục đòi hỏi, làm eo cô bây giờ vẫn mỏi, đã thế ba Phó còn lôi kéo hỏi đông hỏi tây.
Tuy nhiên, bây giờ Phó Tuyết sẽ không có cớ gì để tiếp cận Lục Hoàn Thần nữa!
Ở nhà hơn nửa tháng, Phó Hi tạm thời không muốn gặp Lục Hoàn Thần, đã từ chối lời mời của anh mấy lần, chờ dấu vết trên người gần như đã mất hết thì mới đồng ý đi tụ tập cùng hội chị em.
Phó Hi trang điểm rất đậm, ra cửa chỉ có thể đeo khẩu trang phòng trường hợp bị người làm nhìn thấy. Cô cũng không bảo tài xế chở đi, đến gara lấy một chiếc xe rồi tự đến điểm hẹn.
Tuy rằng Phó Hi ở trường nhân duyên tốt nhưng bạn bè thực sự chỉ có vài người, dám hẹn cô đến quán bar cũng không có ai ngoài Bạch Đồng.
Bạch Đồng nhìn thấy cô, nhiệt tình chào hỏi, Phó Hi mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh Bạch Đồng, “Sao lại nhuộm thành màu vàng rồi?”
“Màu hồng lúc trước quá phô trương!” Bạch Đồng cau mày, sờ mái tóc không khác biệt mấy so với các nam sinh.
“Thế nhưng tớ cảm thấy tóc này cũng rất thích hợp với cậu, giống với mấy anh trai ngoại quốc, soái đến mức có thể bẻ cong được người khác đó!” Phó Hi bảo cô ấy gọi cho mình một ly trà sữa.
“Tại sao còn uống trà sữa? Không phải là nên uống đồ màu trắng đó sao?” Cô ấy kỳ quái nhìn Phó Hi đang uống trà sữa.
“Không còn cách nào khác, cuộc sống sinh hoạt hiện tại không đủ chi phí, chỉ có thể uống trà sữa để sống.” Phó Hi cắn ống hút, thanh âm ú ớ không rõ, “Nhưng mà ai chọc phải chị Hoài Hải thế, để buổi tối này gọi ra cùng nhau xử.”