Lúc mở mắt ra khi ấy trời đã tối, cô chớp chớp mắt, đại não còn chưa thanh tỉnh, Phó Hi nhìn Lục Hoàn Thần nằm bên cạnh.
Ký ức dần dần hiện ra.
Có lẽ trước khi ngủ cô đã nói những lời không nên nói.
Mà không phải cái người này dạo gần đây rất lạnh lùng với cô sao, thế mà vẫn đến thăm cô.
Phó Hi cử động cánh tay, có chút tê, cô cố gắng xoa xoa cánh tay, sờ thấy nhiệt kế vẫn ở nách.
A, thì ra cô nằm trong ngực anh ngủ hết cả buổi trưa.
Cô đưa tay ra khỏi chăn, đợi cho đến lúc nhiệt kế trở lại nhiệt độ bình thường rồi mới kẹp lại.
“Tỉnh?” Nam sinh đột nhiên lên tiếng.
“Ừm, đánh thức anh rồi sao?” Phó Hi lại nằm trong ngực anh cọ cọ.
“Không có, bụng không đau nữa?” Anh duỗi tay xoa xoa bụng cho Phó Hi.
“Ừm, chắc cũng hạ sốt rồi.” Phó Hi đưa tay sờ lên trán: “A Đồng gọi anh tới?”
Lục Hoàn Thàn không mở mắt, trả lời.
Hai người im lặng một lúc, Phó Hi đoán cũng đủ thời gian, lấy nhiệt kế ra nhìn nhiệt độ đã giảm xuống nhiệt độ bình thường, duỗi tay cất nhiệt kế.
“Ngày mai em nên ở nhà nghỉ ngơi.”
“Không cần, cuối tuần phải thi, em không đi học thì chắc xếp cuối mất.”
“Xuy, anh cũng không thấy em luyện đàn thế mà vẫn ra nước ngoài thi đấu rồi nhận giải thưởng.”
“Chuyện mà anh không thấy được còn nhiều lắm, em còn muốn cho anh xem vốn tích lũy không phải sao.”
“Đừng, đợi lát nữa cho anh xem cái anh chịu không nổi.” Lục Hoàn Thần híp mắt, hôn vào môi cô một cái: “Rời giường thôi, một ngày rồi em vẫn chưa ăn gì.”
Anh vừa nói xong thì Phó Hi cảm nhận được cơn đói, gật gật đầu, xuống giường sửa soạn lại quần áo.
“Đừng nằm trên giường, đồ không thay đã nằm lên, thật bẩn!” Phó Hi mở đèn, ghét bỏ lôi Lục Hoàn Thần xuống.
“Phía dưới của em chảy nước thật nhiều sao không ngại bẩn?”Lục Hoàn Thàn cười lưu manh.
“Tên biến thái!” Cô trợn mắt lườm anh, mang dép lê rồi đi ra khỏi phòng.
Lục Hoàn Thần tới được một lúc thì Bạch Đồng rời đi, bây giờ đã qua thời gian ăn cơm chiều may mà đầu bếp vẫn chưa đi, đã chuẩn bị sẵn đồ ăn cho cô, phòng ngừa lúc cô tỉnh dậy không có đồ ăn.
Lục Hoàn Thần đi WC rửa mặt, xuống lầu thì thấy Phó Hi ngồi ở bàn ăn mì.
“Anh ăn mì không, không ăn thì chờ một chút, đầu bếp đang nấu đồ ăn rồi.”
“Anh muốn ăn của em.” Lục Hoàn Thần cướp lấy đôi đũa của cô, mấy miếng đã đem mì trong bát của cô ăn hết sạch.
“Cái người này thật quá đáng!” Phó Hi đá anh một cái, “Sao không về nhà mà ăn?”
“Ở đây có sẵn anh cần gì phải đi đâu.” Anh cười ngả ngớn đặt bát xuống, vội vàng đi vào nhà bếp trước khi Phó Hi tức giận.
Phó Hi đến kì kinh nguyệt thì không được ăn cay nên đầu bếp nấu canh rong biển với xương sườn và xào mấy món chay.
Lục Hoàn Thần ăn quen thịt, một bàn thức ăn này không hợp khẩu vị của anh, ăn được mấy miếng đã hạ đũa, ngồi nhìn Phó Hi ăn.
Cô đã ăn tương đối nhiều, động tác rất tao nhã, tốc độ ăn cũng chậm.
Lục Hoàn Thần nhìn một lúc, không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên đem đầu đưa lại gần: “Hay chúng ta đính hôn đi?”