Yến Văn Gia uống hết mấy ngụm nước biển mặn chát, mới được kéo lên bờ.
“Khụ, khụ, khụ….” cậu một tay che ngực, một tay đặt trên đất, nửa ngồi nửa nằm, cả người ướt đẫm, đầu tóc đầy nước ép sát bên mặt, đến cả tầm nhìn cũng có chút mơ hồ.
Cậu nâng mắt nhìn về phía xa.
Đối phương vẫn còn đang nghe điện thoại.
Có không ít người vây quanh, giúp cô khoác khăn lớn lên người, đưa nước ấm.
Đối phương nâng tay, nhẹ giữ lấy khăn tắm lớn trên người.
Người vừa rồi nhấn đầu cậu vào nước, tuổi còn rất trẻ, thân hình mảnh mai,….
là người con gái này sao.
Thân ảnh cô cũng từ từ hiện rõ, trang phục màu trắng vừa thân, đường cong mềm mại; đến cả sợi tóc dính trên gương mặt, từng đường mày kẻ mắt dính một tầng nước vẫn mang vẻ đẹp mơ ảo.
…..
người này hình như có chút quen mắt, nhưng lại có chút xa lạ.
Yến Văn Gia chớp mắt, một giọt nước theo lông mi lăn ra.
Lúc này mới có người chạy tới bên cạnh cậu đưa khăn, cậu tiếp nhận rồi tùy tiện lau qua.
Thân ảnh của người con gái phía xa đó liền hiện ra rõ ràng trong mắt hắn.
Mày như núi xa, tóc như mây bay.
Yến Văn Gia nghe người bên cạnh cẩn thận gọi cô một tiếng: “Yến phu nhân.”
Yến phu nhân? Phu nhân của ai?
Ở trong nhà ngoài Yến Triều ra, bọn họ chưa có ai kết hôn cả.
Vậy người này chỉ có thể là…..
Cố Tuyết Nghi.
Cái tên này từ cổ họng cậu cuộn lên, nhưng không hề phát ra tiếng.
Yến Văn Gia lại lần nữa vuốt số nước trên mặt, thậm chí hoài nghi bản thân đang bị hoa mắt, cũng có thể là có tật ở mắt rồi.
Nếu không sao cậu lại cảm thấy người con gái trước mặt là Cố Tuyết Nghi được?
“Thiếu gia, ngài không sao chứ?” Bên cạnh truyền đến tiếng nói.
Yến Văn Gia liền quay sang, người hỏi hình như là một nhân viên công tác trong tổ phim, nhìn cũng có chút quen mắt….
Yến Văn Gia lãnh đạm nhìn một cái rồi tùy ý lên tiếng: “Ừ.”
Nhân viên công tác có chút ngại ngùng, nhưng vẫn là đỏ mặt đưa tay ra, muốn đỡ Yến Văn Gia đứng dậy.
Yến Văn Gia lại trực tiếp tránh sang một bên, tự mình đứng lên.
Cả người cậu ướt đẫm, thân hình có chút hào sảng, nhưng như cũ thon dài, khiến không ít người có mặt ở đó vừa đỏ mặt vừa lén lút nhìn về phía cậu.
Cố Tuyết Nghi cúi đầu uống xong ly nước ấm trong tay, sau khi ngẩng đầu thì Yến Văn Gia đã đứng trước mặt cô.
Yến Văn Gia nhẹ hạ mắt, trong mắt hiện rõ vẻ đánh giá xem xét, cậu hỏi: “Lưới cá của tôi rách rồi.”
Cố Tuyết Nghi không nhanh không chậm trả lời, “Ừ”
Yến Văn Gia có cảm giác bản thân đang đấm vào tấm chăn bông vậy.
“Cô thiếu chút nữa giết chết tôi rồi.” Yến Văn Gia chỉ biết lên tiếng thêm lần nữa.
“Cậu không phải muốn nhảy xuống biển sao?” Cố Tuyết Nghi ngước mắt lên nhìn: “Tôi chỉ giúp cậu mà thôi.” Trên lông mi cong dài của cô vẫn còn vương chút nước, lúc ngước mắt lên, giọt nước theo đó rớt ra, nước thấm vào đôi mắt cô, không khỏi khiến người ta cảm thấy có chút dịu dàng.
Nhưng Yến Văn Gia lại cảm thấy lồng ngực bản thân muốn nổ rồi.
Cậu hành xự tùy ý, người nhà họ Yến chưa có ai từng dám quản cậu, huống chi ra khỏi nhà họ Yến càng không có người dám quản cậu.
Cậu từ nhỏ tới lớn đều chưa từng giải thích với một ai về hành vi của mình.
Cho đến tận lúc này—-
Gió biển thổi đến, thân thể lập tức cảm nhận được khí lạnh.
Cố Tuyết Nghi quấn chặt lại tấm khăn trên người, đi về phía trước một bước, dựa gần vào Yến Văn Gia.
Cô đưa tay ra, ngón tay thon dài thu hút ánh mắt của người khác.
Cô hỏi: “Nếu cậu vẫn cảm thấy không đủ, tôi có thể giúp cậu một lần…”
Lời này vừa nói ra, chẳng khác nào kéo lại hồi ức đáng sợ vừa rồi của Yến Văn Gia.
Ngón tay thon dài, lại có sức lực mạnh vô cùng.
Dịu dàng bắt lấy cổ cậu, nhẹ nhàng siết chặt, khiến cậu nhớ tới cảm giác khó thở ở trong nước lại xuất hiện….
Cái cảm giác cổ họng bị siết chặt hít thở không thông này.
Yến Văn Gia không tự giác mà lui về sau một bước, nhưng lại cố gắng nhịn xuống.
Vẻ mặt cậu cứng nhắc, lúc này mới phát ra vài chữ từ cổ họng: “…..
Thể thao mạo hiểm, chưa từng nghe qua sao?”
Cậu có cái loại trực giác.
Nếu như không nói cho rõ ràng, cô ấy có thể sẽ thực sự nhấn đầu cậu vào trong nước.
Thể thao mạo hiểm? “Chưa từng nghe nói.”
“…………” Yến Văn Gia ngu ngơ rồi, thực sự không rõ cô là giả vờ hay thực sự không biết.
Yến Văn Gia không thể không lấy điện thoại ra, chuẩn bị mở Google tìm kiếm.
Kết quả lắc điện thoại một chút, trong tay chỉ có một đống nước.
Yến Văn Gia bĩu môi.
Trong miệng toàn là vị mặn.
Cậu lần đầu buông xuống vẻ cao ngạo “ta làm việc gì kệ ta”, mà bắt đầu trở thành cuốn từ điển bách khoa toàn thư hình dạng con người: “Thể thao mạo hiểm, là một trong những thử thách với độ khó cao, mang tính nguy hiểm, để khiêu chiến với khả năng cực hạn của bản thân.”
“Có thể gọi tắt là đi tìm chết?” Cố Tuyết Nghi nghiêng đầu.
Yến Văn Gia: “……………” cái này cậu thực sự không thể phản bác.
Chủ yếu là do từ trước tới nay chưa có ai dám trả lời với cậu như vậy.
Mắt thấy không khí càng ngày càng căng thẳng, có một người đứng ra giảng hòa: “Không bằng chúng ta… ngồi xuống rồi lại nói?”
“Nguyên ca có muốn tới bệnh viện kiểm tra một chút không?” Người đại diện Tiểu Phương vừa rồi bị hành động của Cố Tuyết Nghi làm cho sợ đến ngơ người, lúc này mới tìm lại được linh hồn, và cũng hỏi ra được một câu giống tiếng người nhất từ khi Yến Văn Gia được vớt lên.
“Không cần.” Cũng không chết được.
Nửa câu sau là lời tới bên miệng nhưng Yến Văn Gia lại nuốt xuống.
Những lời này trước đây cậu nói cũng không ít, nhưng lần này, Yến Văn Gia đột nhiên cảm thấy nếu như cậu nói ra câu đó.
Người con gái trước mắt cậu đây sẽ không chút do dự mà lên tiếng: “Để tôi giúp cậu, một giây thăng thiên.”
“Gọi điện thoại về cho đoàn phim.” Cố Tuyết Nghi vừa nói, vừa đi về phía thuyền.
“Rõ.” Vị Yến phu nhân này hành sự thật quá mức gió cuốn sấm rền, những người chưa kịp phản ứng lại cũng không tự giác mà nghe theo sự phân phó của cô.
Cố Tuyết Nghi xoay người lên thuyền.
Những người còn lại cũng đi theo, nhưng động tác so với cô vụng về hơn nhiều.
Nếu so sánh cô với thiên nga trắng thì đám người đi theo phía sau giống với đám chim cánh cụt ngu ngốc vậy.
Chờ mọi người lên thuyền ổn định chỗ ngồi xong, Cố Tuyết Nghi dáng vẻ người bề trên, nâng tay ngoắc ngoắc: “Lên thuyền, còn chờ gì nữa?”
Yến Văn Gia không động đậy.
Cố Tuyết Nghi: “Còn muốn chơi nữa sao?”
Yến Văn Gia liền động đôi chân dài, đi vài bước nhảy phóc lên thuyền.
Tiểu Phương xin thề, anh chưa từng nhìn thấy dáng vẻ nghe lời của Nguyên ca như vậy! Anh thiếu chút nữa là khóc rồi.
Nguyên ca lúc làm việc nếu như có thể nghe lời như ậy, vậy bọn họ cũng không cần phải tốn công mất sức, sớm ngày đã xưng bá một phương, trở thành người có lưu lượng hàng đầu rồi!
Yến Văn Gia an toàn quay về đoàn phim.
“Sao thế này?” Người trong đoàn phim vội vàng vây quanh.
“Không có gì, không cẩn thận rơi xuống biển.”
“Rơi xuống biển? Trơi ạ, Nguyên ca không sao chứ?”
“Không việc gì, tới kịp lúc….
Nguyên ca nên đi thay đồ thôi…”
Đạo diễn Lý đi theo ra đón người, đè lại sự khiếp sợ trong lòng, đối diện với Cố Tuyết Nghi gọi một tiếng: “Yến phu nhân.”
Yến Văn Gia lại lần nữa nghe thấy cách xưng hô này, cậu không tự giác mà nhíu mày lại, việc này cậu không hề muốn thừa nhận, nhưng thân phận của người này đã bày ra đó….
“Cố Tuyết Nghi?” cậu nhìn về phía cô.
Cố Tuyết Nghi đang nhận ly cà phê do nhân viên công tác đưa đến.
Cô uống một ngụm, đắng.
Cố Tuyết Nghi nhíu mày, nhưng lại không hề ảnh hưởng chút nào đến vẻ đẹp của cô.
Nếu chỉ nhìn từ phía ngoài, chỉ cảm thấy cô giống như một cô gái vừa ăn trúng một viên kẹo không ngon.
Để cà phê trở lại bàn, cô mới ngẩng đầu, lúc này khí chất lại biến thành lãnh duệ thành thục nữ tính, cô nói: “Gọi chị dâu.”
“Thình thịch” Như có viên đá đập mạnh vào lồng ngực Yến Văn Gia.
Tuy rằng nó thực vớ vẩn….
nhưng người trước mắt thực sự, chính xác, rõ ràng là Cố Tuyết Nghi.
Cậu thế nhưng lại bị mất mặt trước Cố Tuyết Nghi?
Yến Văn Gia trầm mặt xuống, cũng không gọi một tiếng “chị dâu”, chỉ là xoay người nhanh chóng đi thay đồ.
Chưa mất tới mười mấy phút, Yến Văn Gia liền đi ra, đổi quần áo như đổi thành một người khác vậy.
Cậu mặc trên người một bộ tây trang màu xám khói, tây trang được cắt may khéo léo, làm cho thân hình của cậu được hiện ra càng thêm ưu nhã thẳng tắp, phảng phất như hiện thân của một nhân sĩ của xã hội cũ, một cái liếc mắt cũng có thể khiến cho vô số cô gái điên đảo.
Yến Văn Gia trực tiếp đi tới trước mặt đạo diễn: “Anh không phải vẫn luôn muốn quay cảnh số ba mươi ba trước sao?”
Trong phân cảnh số ba mươi ba có nhân vật chính do Yến Văn Gia diễn.
nhưng bởi vì Yến Văn Gia trước tới giờ tùy ý không nghe, đạo diễn Lý có nói thế nào cậu ấy cũng không chịu quay, thậm chí còn bay thẳng ra nước ngoài chơi cả một thời gian dài.
“Quay thôi, ngay bây giờ.” Yến Văn Gia quay đầu nhìn một vòng xung quanh: “Phối cảnh không phải sớm đã sắp xếp xong rồi sao?”
Đạo diễn Lý hít sâu một hơi.
Hắn không biết Cố Tuyết Nghi tìm được người ở đâu.
Hắn cũng không biết cái vị đại thiếu gia này hôm nay có phải uống nhầm thuốc rồi không, sao tính tình lại đột nhiên thay đổi như vậy….
Dù sao….
Quay! Phải quay chứ! Nhưng không cần gấp gáp như vậy chứ?
Đạo diễn Lý cầm lấy cái loa của mình: “Tất cả nhân viên chuẩn bị phân đoạn….”
“Cả một đoàn phim trên dưới đều phải vây quanh cậu ta.
Đợi cậu ta quay lại, lại lập tức bố trí phân công làm việc.
Cậu ta nói cái gì thì chính là cái đó….” Tưởng Mộng hít sâu một hơi: “Đây chính là sức mạnh của nhà họ Yến.”
Sự hâm mộ lại xuất hiện, thậm chí là cả ý niệm điên cuồng, đột nhiên xuất hiện trong đầu Tưởng Mộng.
“Cái gì?” Người đại diện của cô ta nói gì đó nhưng cô ta nghe không rõ.
Tưởng Mộng ánh mắt lóe lên, hàm hồ nói: “Tôi nói là Cố Tuyết Nghi rất lợi hại.”
Người đại diện cũng không khỏi líu lưỡi: “Đúng là có chút lợi hại.”
“Làm sao phu nhân biết cậu chủ ở đâu được?” Vệ sĩ phiền muộn hỏi.
Cố Tuyết Nghi đáp lại một cách nhẹ nhàng: “Con cháu thế gia không phải đều là cái đức hạnh này sao.” Luôn muốn tìm chơi những trò kích thích gì đó.
Vệ sĩ:?????.
Nói như vậy giống như cô đã từng trị những đứa giống như vậy.
“Vậy phu nhân kiên trì muốn báo án là vì….”
“Nếu như đợi cậu cùng mấy cái nhà khác đàm phán điều kiện, lại mượn thế lực và điều động nhân thủ của họ, cuối cùng lại phát hiện cậu ta đang ở bên bờ biển chơi trò nhảy biển…..”
Vệ sĩ tưởng tượng một chút, khóe miệng khẽ co rút.
Vậy thực sự là mẹ nó quá xấu hổ rồi.
Yến tiên sinh mất tích, nhà họ Yến hiện tại nhất cử nhất động đều có người nhòm ngó, còn có rất nhiều kẻ đanh canh lúc cháy nhà hôi của……
Nhưng báo án lại không giống như vậy.
Báo án là để phòng tình huống ngoài ý muốn nhất.
Lại nói, báo cảnh sát là quyền lợi bình thường của một công dân khi gặp phải nguy hiểm.
Không cần phải đưa ra bất kỳ lợi ích gì để trao đổi.
Nhà họ Yến không cần cùng bất kỳ thế lực nào lôi kéo quan hệ, cũng không gây ảnh hưởng đến Yến thị cùng cổ tức, và dẫn đến điều tiếng nhà họ Yến không có Yến Triều thì không là cái gì cả…..
Bọn họ mới chính là kẻ làm loạn thêm.
Còn thực sự cho rằng việc nhị thiếu mất tích có liên quan đến việc mất tích của Yến tiên sinh….
thiếu chút nữa đã gây ra trò cười rồi.
Cố Tuyết Nghi vào lúc này đột nhiên quay đầu hỏi: “Nhà họ Yến các người không có một ai biết Yến Văn Gia là một đứa trẻ ham chơi sao?”
Đứa trẻ ham chơi……?
Vệ sĩ hé miệng ra, lại ngậm ngùi khép miệng lại.
Chuyện này ai mà biết chứ?
Hơn nữa Yến tiên sinh bận rộn như vậy.
Bận đến nỗi ít có khi trở về nhà.
Ngài ấy cùng các vị thiếu gia tiểu thư trong nhà, quan hệ cũng không xem là thân thiết, cảm tình cũng không tính là sâu đạm.
Yến tiên sinh không muốn quản, bọn họ một đám thuộc hạ sao lại đi để ý chuyện này chứ? Hơn nữa nhị thiếu gia cũng ít khi trở về nhà.
“Thật kỳ lạ….” Cố Tuyết Nghi thấp giọng cảm thán.
Một đứa bởi vì được cô đưa cho chút đồ ăn mà cảm thấy kinh ngạc, một đứa hoàn toàn là nuôi thả, hành sự tùy ý phóng túng, tự tay đưa bản thân đến bờ vực cái chết mà không hề hay biết…..
Nhà họ Yến này, quá kỳ lạ.
Không có quy củ, cũng không có tình thân.
Ở bên kia nhân viên trong đoàn phim đã trở về vị trí của mình.
Đạo diễn lớn tiếng ra lệnh: “Khai máy!”
Yến Văn Gia đứng vào vị trí quay, dáng vẻ tuấn mỹ, khí chất hoa quý, tất cả mọi người đều không tự giác mà ngừng thở.
Cậu phảng phất đã hóa thân thành nhân vật trong kịch bản đó, trở thành một kẻ có thân thế lận đận nhưng liều mạng muốn du tẩu, đem bản thân bao bọc bởi dáng vẻ nhân sĩ ưu nhã, tuấn mỹ vô song, thực chất lại là quân phiệt máu lạnh vô tình.
Luôn phải thay đổi nét mặt, Yến Văn Gia nghĩ.
Năm phút trôi qua, đạo diễn lớn tiếng hô cắt.
Phim trường truyền tới từng tràn vỗ tay.
“Tốt!” Đạo diễn Lý cũng kích động hô lớn.
Yến Văn Gia quả nhiên rất hợp với vai diễn này.
Vào lúc này Yến Văn Gia nhìn về phía ngoài phim trường, ở nơi đó chẳng còn ai cả.
Sắc mặt Yến Văn Gia cứng lại, “Cố Tuyết Nghi đâu rồi?”
Nhân viên công tác không hề biết thân phận thật của Yến Văn Gia, lại nghe cậu trực tiếp gọi tên Cố Tuyết Nghi, người đó trong đầu không khỏi nghĩ ngợi lung tung.
Mẹ ơi! Vừa rồi Nguyên ca biểu diễn tốt như vậy….
sẽ không, không phải là đặc biệt diễn cho Cố Tuyết Nghi xem chứ?
Mẹ nó….
hai người bọn họ…..
hai người bọn họ…..
“Đi, đi rồi, hình như nói là đi trung tâm thương mại một bộ đồ mới.”
Yến Văn Gia khó chịu.
Hóa ra cô một chút cũng không nhìn thấy?
Động tác của Cố Tuyết Nghi rất nhanh, bởi vì không muốn mặc tiếp trang phục bị ướt, cô nhanh chóng chọn xong một bộ.
Sau đó quét thẻ phụ của Yến Triều.
Ở nơi phương xa nào đó trên trái đất.
Điện thoại rung lên, một tin nhắn truyền đến.
“Số đuôi thẻ **** của ngài, ngày 12 tháng 10 lúc 15:11 đã quét thanh toán nhanh tại (Công ty phục trang Đóa Đóa) hết 335,00 tệ….”
Đây không phải là lần đầu Cố Tuyết Nghi quét thẻ phụ.
Nhưng bởi vì từ nhỏ đã quen dùng hàng cao cấp, đặc biệt là lúc phiền muộn khi sống không như ý ở Yến gia, mỗi lần quét thẻ cô ta đều quét vài vạn, thậm chí có lúc mười mấy vạn, mấy mươi vạn mới thỏa mãn được vị đại tiểu thư này.
Đây là lần đầu tiên chỉ quét có 335 tệ.
335???.