Các nàng xem như là đang yêu đương mà đúng không? Chỉ cần nghĩ một chút thôi là Tư Toàn có thể cười ra tiếng rồi. Cảm giác mất lại tìm được thật sự quá hạnh phúc. Sau mười bảy năm sống vô nghĩa, cô lại càng cảm thấy An Vũ San là toàn bộ ý nghĩa của cuộc đời mình, là hy vọng xa vời của cô, bây giờ hy vọng xa hoa này lại trở thành hiện thực, cô cảm thấy như mình nằm mơ vậy.
Cô muốn tặng cho An Vũ San thật nhiều quà, cô muốn khiến nàng vui vẻ, muốn cho nàng hạnh phúc.
Nhưng cô sợ lúc đầu tặng nàng quá nhiều sẽ khiến nàng sợ hãi, chọn tới chọn lui, cô tính trước mua cho An Vũ San bộ quần áo, lại mua thêm cái túi. An Vũ San từ nhỏ đã thích trang điểm, bây giờ lại bị con gái và tiệm trà sữa chiếm dụng thời gian, bị mài nhẵn góc cạnh.
Không nên như thế, người phụ nữ như nàng nên được sống tiêu sái hơn.
Dường như An Vũ San cũng nghĩ như vậy, nhận quà của Tư Toàn mà không từ chối nhiều, hơn nữa còn mặc đồ cô tặng đến tiệm trà sữa. Tư Toàn bị choáng váng trước vẻ kinh diễm của nàng. Không chỉ mình cô, mà còn có cả nhân viên Omega của cửa hàng là Tiểu Trịnh cùng trợn tròn mắt.
Váy ngắn sát người màu đen phô bày vóc dáng lồi lõm quyến rũ của nàng vô cùng tinh tế, khuôn mặt trắng trẻo lại khiến trong sự gợi cảm của nàng có chút nho nhã. Từ khuôn mặt đến dáng người đều thu hút ánh nhìn của người khác, người không biết hoàn toàn nhìn không ra là nàng đã là mẹ của một đứa nhóc 17 tuổi.
An Vũ San: "Không hẹn hò thì không thể mặc đẹp hả?"
Tiểu Trịnh: "Không phải, nhưng chị. . . Hôm nay chị không giống bình thường lắm, có hơi không quen."
An Vũ San: "Vậy em tập làm quen đi, sau này ngày nào chị cũng mang vậy đó."
Nói xong còn bắn cho Tư Toàn một cái nhìn quyến rũ.
Tư Toàn vừa ngại ngùng vừa lo sợ nhìn sang một bên. Cũng may là Tiểu Trịnh đang chuyện khác, nên không để ý tới hai người.
Ngày hôm nay, An Vũ San vẫn luôn dùng lời nói hoặc động tác đùa bỡn cô. Thật ra cô thấy không sao cả, nhưng lại sợ thanh danh của An Vũ San không tốt. Dù sao thì bây giờ người khác đều nghĩ là An Vũ San lớn hơn cô tận 17 tuổi, trên danh nghĩa thì cô vẫn là vị thành niên. Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì đủ để phá hủy thanh danh của bất kỳ Omega nào.
Tư Toàn cố gắng tránh né An Vũ San, nhưng cô thật sự không tránh khỏi kế dùng việc tư cho việc công.
An Vũ San ở trong phòng vệ sinh, nghiêm túc nói: "Hình như cống thoát nước trong bồn bị tắc rồi. Tiểu Toàn ơi, cháu vào xem thử giúp dì với. Tiểu Trịnh, em nhìn cửa hàng giùm chị nhé."
Tư Toàn vừa vào cửa đã bị An Vũ San đè lên trên cửa. Cô lo lắng nói: "Vào trong, cháu xem cống thoát nước trước. . ."
An Vũ San: "Không có hư hỏng gì cả, nói cho người khác nghe thôi."
Tư Toàn: "Thế. . ."
An Vũ San hôn lên đôi môi hồng phấn của cô: "Chỉ là nhớ cháu thôi."
Tư Toàn: "Chúng ta. . . Ở trong tiệm làm vậy không tốt lắm đâu. . ."
An Vũ San bỗng lui ra sau một bước, nàng dùng ánh mắt ra hiệu bảo Tư Toàn tránh ra, ngay sau đó nắm tay cô ra ngoài, vội vàng nói với Tiểu Trịnh: "Chị với Tư Toàn về nhà lấy dụng cụ một chuyến, em trông cửa hàng nha."
Tư Toàn cứ thế để mặc nàng nắm tay, một đường được dắt về nhà An Vũ San. Cửa vừa đóng lại thì Tư Toàn lập tức như biến thành một người khác. Lần này đổi lại là cô đè An Vũ San lên cửa, mạnh mẽ hôn nàng, hai tay đặt lên hông nàng, to gan sờ mó nàng. Lúc này cô không giống một cô bé 17 tuổi, mà lại càng giống một Alpha có ham muốn chiếm hữu hơn, lại càng giống Cố Huyên.
An Vũ San: "Ưm. . . Ư. . ."
Môi Tư Toàn mút rất chặt, lưỡi thăm dò rất sâu, An Vũ San sắp không thở nổi nữa rồi, nàng bắt đầu giãy giụa.
Tư Toàn thả nàng ra, cả người lộ ý chưa đã thèm, giữa môi các nàng còn kéo ra một sợi chỉ bạc mờ án. Tư Toàn lại ở khẽ hôn một cái, liếm sạch vết nước.
Tư Toàn: "Dì điên rồi sao? Ở trong tiệm cứ mãi quyến rũ cháu."
An Vũ San ôm eo cố: "Cứ cho là vậy đi, chỉ vì rất nhớ cháu thôi. Nhớ cháu bất kể mọi hoàn cảnh."
Tư Toàn cảm thấy mình cũng phát điên rồi, cô bỗng cảm thấy ánh mắt hiện tại của An Vũ San rất quen thuộc, giống như ánh mắt nàng ấy nhìn Cố Huyên trước đây vậy.
Chẳng lẽ An Vũ San thật sự thích Tư Toàn trẻ tuổi sao?
Cô ghen ghét đến phát điên.
Cô bế An Vũ San lên, sau đó ngã xuống giường trong phòng ngủ cùng nàng ấy. Cô lại hôn nàng lần nữa, môi lướt qua như gió lốc, càn quét khoang miệng An Vũ San. Lưu lại dấu vết của mình trên người nàng.
Tay Tư Toàn cũng không rảnh rỗi, trực tiếp mò xuống váy An Vũ San, vuốt ve đùi nàng. Chân nàng bóng loáng non mịn, hệt như tàu hủ, lòng bàn tay cô dán lên đó di chuyển qua lại, cẩn thận cảm nhận da thịt láng mịn của Omega.
Hẳn là sờ rất thoải mái, An Vũ San vẫn luôn kẹp chặt tay Tư Toàn rồi cọ vào, có khi còn phát ra tiếng rên thoải mái
Tư Toàn khuỵu tay đỡ cơ thể, bò ra sau lưng An Vũ San, chậm rãi kéo khóa kéo ra, An Vũ San hợp tác cởi váy ra.
Váy tự mình chọn, lại tự mình cởi cho nàng, trong lòng Tư Toàn vô cùng thỏa mãn.
Tư Toàn: "Dì San. . . Vú dì lớn quá."
Tư Toàn cầm bầu vú trong suốt và đầy đặn của An Vũ San, cúi đầu liếm mút bên trên.
An Vũ San: "Ư~~~ nghiện gọi dì là dì San đúng không?"
Tư Toàn ngậm đầu vú lắc đầu: "Không phải. . . Chỉ là chưa đổi được."
Tư Toàn ngẩng đầu: "A San, sau này cháu gọi dì là A San đi."
An Vũ San: "Được thôi."
Cách gọi này trước kia chỉ thuộc về một mình Cố Huyên, bây giờ An Vũ San lại dễ dàng để Tư Toàn gọi như vậy, khiến cô nhịn không được lại ăn giấm của bản thân.
Tư Toàn: "Có người nào từng gọi dì như vậy không?"
An Vũ San: "Có, mommy của Xảo Xảo."
Đây là lần đầu tiên An Vũ San chủ động nhắc đến mommy Xảo Xảo với cô.
Tư Toàn: "Vậy người đó. . ."
An Vũ San nhìn chằm chằm đôi mắt Tư Toàn: "Cô ấy là một tên khốn, dù là đi hay đến thì cũng không thèm nói một tiếng, dì sẽ không tha thứ cho cô ấy."
Tư Toàn bị nhìn mà chột dạ: "Sau này cháu chắc chắn sẽ không như vậy."
An Vũ San bình tĩnh nói: "Tốt nhất là vậy."
Tư Toàn nhìn khung ảnh trên tủ đầu giường, lo lắng hỏi: "Xảo Xảo sẽ không về nhà bất ngờ chứ?"
An Vũ San: "Không đâu, dì để con bé học phụ đạo xong thì về nhà bà ngoại rồi, đến tối mới về."
Tư Toàn: "Dì đã sớm muốn dẫn cháu về nhà sao?"
An Vũ San buồn cười nói: "Không thì chờ con gái dì về bắt gian sao?"
Tư Toàn: "Chúng ta là yêu đương quang minh chính đại!"
An Vũ San: "Nếu không thì để dì trực tiếp nói cho con bé là mẹ nó đang yêu đương với bạn cùng lớp yêu quý của nó, có lẽ sẽ thường xuyên làm tình nên nó không cần về nhà nhé?"
Tư Toàn: "Đừng!"
Cô không muốn để lại ấn tượng xấu trong lòng con gái mình.
An Vũ San: "Nhanh lên đi, lát nữa thì con bé sẽ về thật đó."
Tư Toàn lại ngậm lấy đầu vú An Vũ San, đầu vú nhỏ yếu ớt, nhìn qua có như rất cần giúp đỡ. Cô ôm vú thịt đã rũ xuống, đẩy đầu vú vào miệng mình sâu hơn, dùng lưỡi đảo quanh, toàn bộ đầu lưỡi lại vòng quanh nó, che chở nó.
Đột nhiên cô lại nghĩ đến một chỗ yếu ớt lại càng cần mình cứu giúp hơn.
Lưỡi cô trượt xuống, lướt qua vòng eo An Vũ San, đảo hai vòng quanh chiếc rốn gợi cảm, sau đó lại đi vào vùng chân tâm bí ẩn thơm tho kia. Nơi này mang theo mùi hoa hồng như có như không, chóp mũi Tư Toàn bị kích thích, ngửi thật sâu, mỗi một hơi thở đều thấm vào ruột gan.
Cô nâng hai chân An Vũ San lên cao, gác lên vai, hai tay lại nâng mông nàng lên trước mắt, yên lặng ngắm hoa huyệt ướt át béo mập của nàng.
Nơi này rất sạch sẽ, không có chút lông nào, từ sau khi phân hoá thì An Vũ San sẽ rụng lông theo định kỳ, hàng ngày đều dọn sạch khu tam giác. Xem ra nàng ấy duy trì thói quen này rất tốt.
Môi âm hộ xinh đẹp hồng nhạt, giữa khe hở là chất lỏng trong suốt như sương sớm, khiến người nhìn cảm thấy thích thú.
Vừa rồi An Vũ San còn tỏ ra không thèm để ý, nhưng lúc này lại bị ánh mắt cực nóng của Tư Toàn làm thẹn thùng. Hai chân nàng kẹp chặt đầu cô, không cho cô nhìn nữa, hai chân cố gắng khép lại, siết chặt, điểm đỏ hồng giữa hai chân lắc lư trước mặt Tư Toàn, làm miệng cô khô khốc, chỉ có thể không ngừng nuốt xuống.
Cô dịu dàng hôn lên vùng bẹn của An Vũ San, ý muốn để nàng thả lỏng. Chờ An Vũ San buông đầu cô ra, thì cô đột nhiên dùng lực, cố định cánh mông An Vũ San, khiến nơi đỏ hồng này đối diện với cô.
Cô vươn lưỡi, rất cẩn thật dùng đầu lưỡi chạm vào điểm nhô ra.
Thật mềm, thật mịn, Tư Toàn có hơi hồi hộp, cô sợ đầu lưỡi mình không đủ mềm thì sẽ làm nó bị thương. Cô đưa lưỡi xuống, đi theo khe hở cánh hoa xâm nhập vào cửa động, đầu lưỡi cô hơi dò xét bên trong, lặp lại nhiều lần, khiến nó được bao phủ một lớp dịch nhờn trơn trượt thì mới rút về.
Cô dùng đầu lưỡi cạo nhẹ âm đế sưng tấy, chưa được vài cái thì nụ hoa như bất ngờ trưởng thành, vươn ra khỏi lớp thịt non.
Tư Toàn dùng đầu lưỡi khẽ vuốt nó, bỗng nhiên đè mạnh xuống.
An Vũ San: "Á —— "
An Vũ San rên cao, rên một tiếng thật dài, đôi chân thon dài lại kẹp đầu cô.
Tuy là đầu bị giữ chặt nhưng đầu lưỡi vẫn còn tự do, Tư Toàn nhìn khuôn mặt đỏ bừng của An Vũ San thì lại lại vươn đầu lưỡi lần nữa. Cô biết âm đế của An Vũ San trước giờ vốn mẫn cảm, cho nên cô tính tha nó trước, trực tiếp vươn đầu lưỡi vào cửa động.
Nơi này được đối xử khác hẳn với âm đế, đầu lưỡi Tư Toàn vừa đưa vào thì đã bị huyệt thịt hút lấy. Lưỡi cô luồn lách ở bên trong, trêu chọc thịt non run rẩy, tiếng rên của An Vũ San cũng trở nên gợi tình hơn rất nhiều.
An Vũ San: "Ư ~~~ A Toàn. . . A ~~~ "
Nước ngọt quá. Càng ngày càng nhiều nước chảy ra khỏi huyệt đế, Tư Toàn liên tục chọc ngoáy, liên tục hút nước vào miệng. Hương hoa hồng thơm ngào ngạt lấp đầy vị giác Tư Toàn, cô thèm thuồng nuốt xuống, đi sâu vào hơn, ngay cả chóp mũi cũng cũng đi vào.
Sướng quá, tay An Vũ San không có chỗ giữ, một tay nàng nắm lấy ga trải giường, tay còn lại nắm mái tóc dài mềm mại của Tư Toàn.
Nàng vô thức ấn đầu Tư Toàn xuống, muốn chiếc lưỡi mềm mại lại mạnh mẽ kia đi sâu vào hơn, hơn nữa. . .
An Vũ San: "A ~~~ "
Lâu lắm rồi không được khẩu giao, lỗ nhỏ của nàng rất là nhạy cảm, chỉ cần cái lưỡi kia chọc ngoáy một chút thì nàng đã sướng tới mức quên hết tất cả
An Vũ San: "A ~~~ ứ ứ~~~ ứm ~~~ "
Không được, An Vũ San đạp chân xuống ga giường, tiếng rên vừa cao vừa dài, lỗ nhỏ hút chặt đầu lưỡi của Tư Toàn đạt đến cực khoái.