Cao Nhân Tất Hữu Cao Nhân Tụ

Chương 18: Tắm chung



Chương 18. Tắm chung

Editor: Lăng

Cố Huyên bỗng trở nên rất kịch liệt, cơ thể liên tục vặn vẹo, miệng không ngừng ú ớ. An Vũ San còn tưởng là cô không thể chịu nổi nên phản kháng, nàng đang ý loạn tình mê căn bản không rảnh để ý đến biểu cảm của cô. Nàng chỉ biết cái lỗ nhỏ của mình đang rất trống trải, rất muốn côn thịt cắm vào thật sâu.

An Vũ San đẩy nhanh tốc độ dao động, âm thanh [Bạch bạch bạch] của cơ thể va chạm nhau. Cơ thể nàng lả lướt thướt tha, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ không che đậy chút nào: ""Ngoan... Ứmm ~~~ Lập tức... Mình sắp đến rồi... Ư ~~~ ứ ứ ~~~ hahhh ~~~ ớ ớ! Aaa ~~~ "

An Vũ San đạt cực khoái, một lượng lớn dịch nóng chảy ra từ hoa huyệt của nàng, chảy dọc theo nhục hành của Cố Huyên đến vùng da dán sát vào nhau của hai người.

Chờ An Vũ San bình phục tinh thần thì mới thấy rõ ràng biểu cảm của Cố Huyên. Biểu cảm của cô không phải là kinh ngạc và sung sướng, mà là một loại tuyệt vọng.

Nàng quay đầu nhìn theo tầm mắt của Cố Huyên, lập tức bị đau nhói bởi cái nhìn từ khe cửa.

Đôi mắt kia nàng không thể quen được hơn, đó là con gái nàng. Nhưng trong mắt con nàng lại lộ ra vẻ khiếp sợ và phẫn hận khiến nàng xa lạ.

An Vũ San có chút kinh hoàng, bị con mình bắt gặp loại chuyện này thật sự quá mất mặt, huống hồ con gái vẫn chưa biết thân phận của Tư Toàn. Ở trong mắt con bé, thì đây là người mẹ mà nó thương yêu nhất và người bạn mà nó thích đang lén lút yêu đương vụng trộm sau lưng mình, đây là chuyện vi phạm luân lý.

Quá khủng khiếp.

An Xảo Xảo bị phát hiện thì lập tức bỏ chạy, An Vũ San vội phủ thêm áo khoác rồi lập tức đuổi theo, nhưng chỉ thấy một cánh cửa đang rộng mở. Thôi, sớm hay muộn thì con bé cũng phải biết, chẳng bằng nhân cơ hội này thẳng thắn với con bé.

——

An Vũ San và Cố Huyên bàn bạc một chút, tính buổi tối đến nhà ngoại nói thật. Sau khi bà ngoại cùng ông ngoại nhìn thấy Tư Toàn thì quả nhiên sững sờ không nói nên lời.

Bà ngoại: "Cháu! Cháu là....Con riêng của Cố Huyên sao?"

An Vũ San có chút xấu hổ, nàng không ngờ não mẹ mình lớn đến vậy. Nhưng cũng khó trách, đối với độ tuổi của bọn họ, thì thân phận con ngoài giá thú càng dễ tiếp nhận hơn so với việc hoán đổi linh hồn .

An Vũ San: "Mẹ, cậu ấy không phải là con riêng mà cậu ấy chính là Cố Huyên. Là Cố Huyên mà mẹ nhìn từ nhỏ đến lớn đó."

Cố Huyên kể sơ lược những chuyện trải qua trong mấy năm nay cho hai vị trưởng bối nghe, tuy hai người già không thể tin được, nhưng lúc này Cố Huyên trẻ ra mười mấy tuổi sống sờ sờ đứng trước mặt mình thì là chuyện như thế nào? Bọn họ tin con gái, không ai quen thuộc với Cố Huyên hơn con gái cả, nàng nói con bé là Cố Huyên, thì chắc chắn là không sai.

Cửa phòng vẫn luôn đóng chặt đột nhiên mở ra, An Xảo Xảo bước ra từ bên trong, trên mặt mang theo sự khiếp sợ rõ ràng.

An Xảo Xảo nhìn Cố Huyên đối An Vũ San nói: "Mẹ nói thật ra Tư Toàn là mommy ruột của con—— Cố Huyên?"

An Vũ San: "Đúng vậy."

An Vũ San lấy chiếc hộp mà nàng luôn giấu đưa cho An Xảo Xảo xem. Tuy đây rằng là lần đầu tiên An Xảo Xảo mở chiếc hộp này ra, nhưng cô bé đã nhìn thấy chiếc hộp này vô số lần trước đó, mẹ cô luôn âm thầm ôm nó khóc, ôm nó gọi tên mommy.

An Xảo Xảo cầm một bức ảnh bên trong lên nhìn, trong hộp phần lớn là ảnh chụp chung của An Vũ San và Cố Huyên khi còn trẻ, còn có rất nhiều ảnh riêng của Cố Huyên. Cô cầm một tấm ảnh so sánh với Tư Toàn, thật sự là rất giống, đặc biệt là đôi mắt sâu thẳm kia.

An Vũ San không ép con gái mình phải gọi mommy ngay. Nàng biết là phải cho con mình một thời gian để tiếp nhận.

An Xảo Xảo nhìn thật lâu, biểu cảm liên tục thay đổi, ban đầu là không thể tưởng tượng, sau đó lại đến phẫn nộ, cuối cùng thế mà lại biến thành kinh hỉ. Cô nhóc bước đến ôm chầm lấy Cố Huyên, ngọt ngào gọi: "Mommy~"

Vừa rồi cô bé đã nghe hết khi hai người họ nói chuyện, hóa ra mommy của mình trải qua nhiều chuyện như vậy, quả là quá tàn khốc. Dù cho mẹ chưa từng nói xấu mommy, nhưng cô bé vẫn luôn cho rằng mommy là tra nữ vứt bỏ mẹ con hai người, thật may là không phải.

Tay chân Cố Huyên hơi luống cuống, nhưng khóe mắt nơi lệ, giọng cô run run: "Ừ, con gái ngoan của mommy."

Cố Huyên cười dịu dàng, hai tay chậm rãi đặt lên lưng An Xảo Xảo, khẽ vuốt dọc lưng cô bé.

Con gái ở trong ngực mình nên có vẻ Cố Huyên rất căng thẳng, cơ bắp cô như sắp cứng lại, nếu không phải con gái thả cô ra trước thì có lẽ cô sẽ lập tức liền biến thành cương thi mất.

Buổi tối cả gia đình cùng nhau ăn cơm ở nhà ngoại, Cố Huyên có vẻ hơi ngại, An Xảo Xảo thấy thế thì vẫn luôn không ngừng gắp đồ ăn cho Cố Huyên, An Vũ San nhìn mà còn thấy ghen tị. Nhưng lòng nàng lại vui mừng nhiều hơn, cuối cùng gia đình chia ly sau mười bảy năm đã được tề tựu.

Sau khi ăn xong, An Xảo Xảo chủ động ở lại nhà ngoại, để An Vũ San và Cố Huyên về nhà có thế giới hai người thật đẹp. Sau khi về đến nhà, hai người ăn ý nhìn nhau, các nàng đều biết tâm cảnh của cả hai khác hẳn trước kia, vì bây giờ hai người càng thêm hạnh phúc ngọt ngào hơn trước.

Cố Huyên nằm trên sô pha nhìn trần nhà, khóe miệng vẫn nở nụ cười: "Thật không dám tin là có thể nhận con gái nhanh như vậy, cả bố mẹ cậu nữa. Haha, vừa rồi Xảo Xảo đáng yêu quá, lúc ăn cơm hai má phúng phình, khi còn nhỏ chắc chắn là còn đáng yêu hơn."

Nói tới đây, nụ cười của Cố Huyên dần dần biến mất, cô liên tục cảm thấy tiếc nuối vì mình đã vắng mặt trong quá trình An Xảo Xảo trưởng thành.

An Vũ San ngồi ở trên thảm, nửa người trên nằm ở Cố Huyên trong lòng ngực: "Thôi đi, đó là cậu không biết khi còn nhỏ con bé nghịch cỡ nào thôi. Nếu cậu thấy thì chắc chắn sẽ không nói như vậy."

Cố Huyên cười cười: "Phải không?"

An Vũ San: "Đúng vậy, mình nói đông thì nó đi hướng tây, mình nói tây thì nó đi hướng đông, luôn chống đối mình!"

An Vũ San: "Đúng rồi! Sau này nếu nó không nghe lời thì cậu cũng không thể bênh vực người mình đâu đấy, nếu không thì mình sẽ đánh cậu!"

Cố Huyên: "Dạ vâng thê tử đại nhân, lúc vợ dạy con bé thì mình tuyệt đối không xen vào."

An Vũ San: "Yên tâm vậy sao?"

Cố Huyên: "Đúng vậy, cậu nhìn bây giờ cậu đã dạy dỗ con bé tốt như thế nào đi."

An Vũ San: "Thôi được rồi, đừng nịnh nọt nữa. Đi tắm rửa đi, mình mệt rồi nên tối nay muốn ngủ sớm một chút./"

Cố Huyên tán đồng gật gật đầu: Ừ, ban ngày dữ dội vậy là đủ mệt rồi."

An Vũ San mạnh miệng nói: "Mình mệt ở trong lòng!"

Cố Huyên đẩy mạnh An Vũ San vào phòng tắm: "Mình biết mà, nên cậu đi tắm trước đi."

Sau khi An Vũ San vào phòng tắm, Cố Huyên lập tức thay áo ngủ rồi lén lút mở cửa phòng tắm.

An Vũ San nhìn cái đầu thụp thò ở cửa, hỏi: "Cậu làm gì thế?"

Cố Huyên thuận thế chui vào: "Mình muốn rửa tay ấy mà."

An Vũ San híp mắt, rõ là không tin: "Muốn nhìn mình tắm thì cứ việc nói thẳng, còn bịa ra cái cớ sứt sẹo vậy cũng được."

Cố Huyên trực tiếp bước đến ôm An Vũ San, "Mình muốn tắm chung với cậu..."

Cố Huyên vừa hôn lên môi An Vũ San, còn vặn eo dùng cục thịt mềm giữa hai chân cọ lên bụng nhỏ An Vũ San. Cọ xát làm côn thịt cứng lên, cũng phồng lên chọc chọc vào vào giữa hai chân An Vũ San.

Vòi hoa sen vẫn còn đang chảy nước, làm bộ đồ ngủ màu xanh lá đậm của Cố Huyên biến thành màu đen. Môi Cố Huyên không rời khỏi miệng An Vũ San, hai tay cô cởi áo cúc áo ngủ ném sáng một bên. Sau đó cô đưa tay ra sau lưng An Vũ San, đè nàng vào tường tiếp tục hôn nồng nhiệt. Ngọc bổng cương cứng của cô không thật thà như đầu lưỡi, liên tục cọt sát vào cánh hoa bên ngoài lỗ nhỏ của An Vũ San.

An Vũ San: "Ưm...ưm ~~~ "

An Vũ San ôm chặt cô Cố Huyên, lấy nhiệt tình đáp lại nhiệt tình.

-----