Sharon nhìn đăm đăm vào hai bàn tay mạnh mẽ nắm chặt khẩu súng, cặp mắt hắn nhìn lướt khắp phòng khách, nhìn thang lầu rồi nhìn lên người cô.
- Ông muốn gì? - Cô hỏi nho nhỏ. Cô cảm thấy cơ thể của Neil run cầm cập trong vòng tay mình. Cô ôm mạnh cậu ta, siết vào người mình.
- Cô là Sharon Martin chứ gì? - Hắn nói, giọng đều đều, bình tĩnh, chắc nịch, như thể hắn đã biết cô trước rồi.
Sharon cảm thấy nghẹn họng, cô cố nuốt nước bọt trong cổ xuống, lặp lại câu hỏi:
- Ông muốn gì? - Cô cảm thấy hơi thở của Neil khò khè... phải chăng vì quá sợ nên cậu bé đã lên cơn suyễn? Cô cố tỏ ra biết điều với hắn, cô nói tiếp - Tôi có 90 đô-la trong ví...
- Im mồm đi.
Giọng đều đều của hắn làm cho cô lo sợ, kẻ lạ thả cái túi xách xuống nền nhà. Đây là cái xách vải ka ki thật hắn lấy trong túi ra một cuộn dây và một cuốn băng vải lớn. Hắn ném tất cả xuống chân cô rồi ra lệnh:
- Bịt hai mắt thằng bé và trói nó lại.
- Không, tôi không thể làm thế được!
- Tốt hơn là cô nên làm.
Sharon nhìn xuống Neil, cậu đang nhìn đăm đăm kẻ lạ mặt, cặp mắt cậu trong veo, hai tròng mắt giương to. Cô nhớ sau ngày mẹ cậu mất cậu lâm vào tình trạng kinh hãi.
- Mày ngồi xuống. - Hắn ra lệnh cho Neil, giọng sắc như dao. Cậu bé ngước cặp mắt van lơn nhìn Sharon, rồi ngoan ngoãn ngồi xuống trên bậc thang lần cuối cùng.
Sharon quỳ xuống bên cậu.
- Neil đừng sợ, cô sẽ ở với cháu. - Hai tay run run, cô lấy tấm vải quấn quanh hai mắt cậu bé, buộc lai phía sau đầu.
Cô ngước mắt lên, kẻ lạ nhìn Neil chăm chăm, chĩa khẩu súng vào thằng bé. Cô nghe một tiếng cách, bèn kéo Neil sát vào người, lấy thân che chắn cho cậu ta.
- Không... không... đừng làm thế.
Kẻ lạ nhìn cô, từ từ hạ khẩu súng xuống, để tựa lên một đầu cánh tay. Cô nghĩ: suýt tí nữa thì hắn đã gϊếŧ Neil rồi. Hắn định gϊếŧ cậu bé.
- Trói nó lại, Sharon. - Hắn ra lệnh, nhưng giọng có vẻ thân mật.
Cô vâng lời hắn, hai tay run run. Cô trói hai cổ tay cậu bé, cố siết nhè nhẹ để khỏi làm cản trở máu lưu thông. Và khi trói xong hai tay cậu bé, cô ép hai bàn tay cậu trong tay mình.
Gã đàn ông đi qua phía sau cô, lấy dao cắt sợi dây rồi nói tiếp:
- Trói hai chân nó lại... mau lên!
Giọng hắn bỗng trở nên gay gắt, cô vội vàng vâng lời. Hai đầu gối của Neil run mạnh đến nỗi cậu ta không làm sao cho hai chân sát vào nhau. Cô quấn dây quanh mắt cá chân cậu rồi buộc lại.
- Nhét giẻ vào miệng nó!
- Cậu bé sẽ ngộp thở mất, cậu ấy bị bệnh hen. - Lời chống đối tắt trên môi cô, vì khuôn mặt của hắn bỗng thay đổi. Mặt hắn trở nên tái mét, căng thẳng. Cặp gò má cao càng nhô lên, hắn có vẻ sắp mất bình tĩnh. Thất vọng, cô nhét vải vào miệng Neil, nới miếng vải long lỏng cho cậu ta khỏi nghẹt thở...
Hắn lôi mạnh cô ra khỏi cậu bé, cô ngã ra sau. Hắn cúi người đưa đầu gối đè vào lưng cô, rồi kéo ngoặc hai tay cô ra sau, lấy dây trói lại. Sợi dây cứa vào hai cổ tay cô. Cô mở miệng để nói, bỗng hắn tọng miếng giẻ vào mồm cô làm cô nghẹt thở. Hắn thắt một dải băng vải quanh miệng và hai má cô, rồi buộc lại phía sau đầu.
Cô thở một cách khó khăn, "Xin ông... đừng...". Hai tay hắn lướt trên hai đùi chân cô, dừng lại một lát, rồi hắn kéo hai chân cô sát vào nhau. Sợi dây thắt quanh đôi giày da mềm mại.
Hắn nâng cô lên, đầu cô quay ra sau, hắn làm gì cô nhỉ?
Cánh cửa mở ra, không khí ẩm lạnh đập vào mặt, cô nặng 60 ký lô, thế mà thằng bắt cóc mang cô đi nhanh xuống tầng cấp trơn trợt như mang một cái lông. Trời tối thui tối mò, có lẽ hắn đã tắt đèn phía ngoài. Cô cảm thấy vai mình va phải cái gì lạnh ngắt, như kim loại. Một chiếc xe. Cô phải cố dùng mũi để cảm nhận mọi vật chung quanh phải cố giương mắt để nhìn trong bóng tối. Phải cố giữ cho tinh thần minh mẫn, không hốt hoảng, phải suy nghĩ.
Có tiếng cửa mở ra ken két, Sharon cảm thấy mình nhào xuống, đầu va vào cái gạt tàn thuốc mở nắp. Hai đầu gối và mắt cá va xuống sàn xe đau nhói, mùi ẩm mốc xông lên. Cô nằm phía sau xe hơi.
Cô nghe tiếng chân hắn bước lao xao xa dần. Hắn quay vào nhà. Neil! Hắn sẽ làm gì Neil nhỉ? Sharon cố hết sức để tháo dây ở hai tay ra. Hai cánh tay cô đau nhừ, sợi dây khía vào hai cổ tay. Cô nhớ lại ánh mắt kẻ đột nhập nhìn Neil, nhớ cách hắn mở chốt an toàn trên khẩu súng.
Mấy phút trôi qua, lạy Chúa, xin Chúa phù hộ. Có tiếng cửa mở, tiếng chân lào xào bước đến gần xe. Cánh cửa trước bên phải mở ra, mắt cô đã quen với bóng tối, cô thấy trong bóng tối lờ mờ có bóng người, bóng của hắn. Hắn mang cái gì đấy... cái xách vải dày. Ôi, lạy Chúa, Neil ở trong xách! Cô chắc thế.
Hắn nghiêng người vào trong xe, ném cái xách lên chỗ ngồi, rồi đẩy xuống sàn xe. Sharon nghe tiếng bịch. Chắc Neil bị thương mất, thế nào cậu bé cũng đau đớn. Cánh cửa đóng lại. Tiếng bước chân đi quanh xe, cửa xe phía tay lái mở ra rồi đóng lại, phát ra tiếng kêu khô khan. Bóng tối đi động, cô nghe có hơi thở hổn hển. Hắn đang cúi người xuống nhìn cô.
Sharon cảm thấy có cái gì rơi trên người cô, cái gì cà vào má cô... tấm chăn hay cái măng-tô. Cô nhúc nhích mặt, tìm cách hất cái vật có mùi hôi hăng hắc ngột ngạt ấy ra để cho dễ thở.
Máy xe nổ, chiếc xe chạy đi.
Cô cố tập trung tư tưởng để nhận ra phương hướng, cố nhớ hết các chi tiết để sau này sẽ nói cho cảnh sát biết. Chiếc xe quay trái ra đường. Trời lạnh, quá lạnh, Sharon run cầm cập, và càng run, sợi dây trói lại càng thắt mạnh vào chân, vào tay. Tứ chi cô giữ yên, đừng động đậy nữa! Hãy bình tĩnh! Đừng hốt hoảng. Tuyết rơi, rơi mãi có lẽ còn để lại dấu vết trong một thời gian. Mà không đâu. Có nhiều tuyết tan hòa lẫn với những cụm bông tuyết, cô nghe tiếng tuyết rơi đập vào cửa kính. Họ đi đâu nhỉ?
Cái nùi giẻ, nó làm cô nghẹt thở. Phải thở từ từ qua mũi thôi. Neil nằm trong túi xách làm sao nó thở được? Chắc nó ngộp thở mất.