Cao Thủ Cao Thủ Cao Cao Thủ

Chương 10: Được vé



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Từ chỗ thời trang về, tôi quyết định, không đi gặp Minh Minh nữa.

Gặp một lần là khó chịu một lần.

Về biệt thự của đại thần xem tivi.

Đang là tin tức giải trí.

Minh Minh nhà tôi.

Tô Minh tham dự lễ trao giải thời trang, mức độ được quan tâm không thể ngăn chặn.”

Tivi quay không đẹp bằng ngoài đời. Minh Minh ngoài đời quá tốt đẹp, nên sau này tôi chỉ xem tivi là được rồi. Quá tốt đẹp tôi sẽ khổ sở lắm.

Tôi lơ đễnh xem.

Quay đến chỗ Minh Minh ký tên, tôi khẩn trương.

Tôi đứng ở gần đó, tôi không thể xuất hiện trước ống kính.

Cũng may, không có.

Nếu mà tính một cách nghiêm khắc, cũng có.

Chính là lúc nhận bút của Minh Minh, tay của tôi…

Ừm, không sao.

“À hú, Tô Minh kìa ~ ~” Tay tôi bị túm lấy.

Tiếng sói tru này, không cần hoài nghi, là trợ lý, xin mọi người không cần hốt hoảng.

“Tây Fán, tôi nói cô nghe, tôi đã gặp Tô Minh ngoài đời thật, dáng người siêu tuyệt luôn, da dẻ siêu tuyệt luôn, ánh mắt siêu tuyệt luôn, dáng môi siêu tuyệt luôn, cái gu siêu tuyệt luôn…”

“Trợ lý,” Tôi bịt mồm cô nàng lại, phiền muốn chết luôn, tôi thà nghe quảng cáo thuốc dưỡng sinh. “Làm ơn nói rõ tâm tư trong lòng cô cho ngắn gọn dễ hiểu.”

“A, chính là nói, Tô Minh ngoài đời thật rất đẹp luôn ~”

Tôi cảm thấy nước miếng của cô nàng sắp không kiểm soát được rồi.

“Ừ.”

Điềm đạm như tôi, từ lâu đã biết. Tôi chưa từng kích động kiểu này.

“Tây Fán, nói, cô có thích Tô Minh không?” Mắt trợ lý lóe hung quang. Người này thật không điềm đạm, làm việc bên cạnh đại thần lâu ngày như thế, vậy mà vẫn xốc nổi như vậy.

“Thích.” Tôi quay đầu lại xem tin tức, Minh Minh đã qua rồi, đang phát mấy cô phấn son tầm thường khác.

Nhạt nhẽo.

“Tây Fán, tháng sau có đại nhạc hội của Tô Minh, cô có đi không?”

“Cô có vé không?”

“……” Trợ lý lập tức trưng ra bộ mặt cay đắng.

Nên tôi mới nói, điềm đạm là quan trọng nhất. Không có vé mà hỏi đi không thì có tác dụng gì.

Có điều mới vừa rồi, không phải tôi đã hạ quyết tâm không gặp người thật nữa sao?

Thật là khổ não.

Tôi đứng lên đi viết chòm sao.

Trợ lý theo đuôi đi qua.

“Cô làm gì đó?” Tôi xoay người nhìn cô nàng.

“Tây Fán, có phải cô viết chòm sao không?” Biểu cảm nịnh hót, không phải kẻ gian thì cũng là ăn trộm.

“Không cho cô biết.”

Tôi phóng vọt vào thư phòng, khóa cửa.

Hắc hắc, trợ lý gào rú ở ngoài cửa. “Tây Fán, tôi muốn xem chòm sao!”

Bủn xỉn như trợ lý, bỏ mười mấy hai chục đồng mua quyển tạp chí cũng không chịu, còn chê tạp chí tôi đăng bài quá mắc.

Tôi là tác giả thượng lưu như thế, dĩ nhiên không mắc thì không đăng.

Tiền lương đại thần phát cao như vậy, cô nàng vắt chày ra nước như thế làm gì.

Trong lòng tôi chê bai trợ lý, dương dương đắc ý đi mở máy vi tính.

Hôm nay thời tiết thật quang đãng, khắp nơi là cảnh đẹp.

Hất tóc mái…

Còn chưa hất xong kiểu mềm mượt tung bay tự tin kinh điển, giật mình thấy đại thần ngồi bên máy vi tính, khoanh hai tay trước ngược nhìn tôi.

Thật là kinh khủng.

Tôi khóa cửa làm gì.

Tôi ngoảnh đầu trở về: “Đại nhân, anh ở đây à?”

“Ừ.” Đại nhân đứng dậy. “Viết đi.”

Đại nhân thật là thần toán, biết tôi muốn viết chòm sao.

Tôi lết về đi mở khóa cửa.

“Em chột dạ cái gì?” Đại nhân nhàn tản ngồi xuống sô pha.

“Không khí không tốt, phải lưu thông. Anh phải bảo trọng thân thể, đại nhân.”

Tôi lập tức chuồn sang bên cạnh máy vi tính.

“Tổng thư ký bảo anh chuyển lời, em rất có sức cạnh tranh.” Tôi còn chưa mở thư mục, đại thần bỗng mở miệng.

“Hả?” Cố Đảo Dữ ngay cả nói chuyện cũng vô cùng xuất quỷ nhập thần.

“Đề cử nhân viên ưu tú.”

Ồ, tôi hiểu ra rồi. Thực ra Lili là vì an ủi tôi thôi. Vị lão đại sát thủ tốt bụng đảm đương muôn người kính mến này, nếu không phải là tên của ngài, tôi cũng sẽ trở thành fan của ngài.

Tôi ờ đại một tiếng, bắt đầu viết bản thảo.

Viết không ra.

Môi trường có sự quấy nhiễu. Nguồn cơn quấy nhiễu là Cố Đảo Dữ.

Tôi về nhà viết là được.

Tôi thu dọn đồ đạc. “Đại nhân, em cáo từ trước.”

Thời gian là chập tối, có hơi đáng tiếc, sao hôm nay đại nhân không nấu cơm.

“Vé anh lấy được rồi.” Cố Đảo Dữ lại xuất thần nhập quỷ mà mở miệng.

“Minh Minh?” Động tác nhanh ghê đó chứ.

“Ừm, nhưng chỉ có một vé.”

Một vé, một vé là đủ rồi.

“Đại nhân, yêu cầu của em không cao, một vé là được.”

……

Cố Đảo Dữ nhìn tôi một cái, biểu cảm đó có thể nói là, không vui.

Anh ta lại làm sao thế?

“Đại nhân, có thể cho em, nhìn thử vé không?” Thực ra tôi muốn nói, có thể đưa vé cho em chưa?

“Không thể.”

Anh ta đứng dậy, mở cửa tiêu sái rời khỏi.

Để lại tôi trợn mắt há mồm ngay tại chỗ.

Trợ lý nhào vào.

“Cho tôi xem chòm sao!”

Tôi không thèm đếm xỉa đến cô nàng, đeo cặp lên về nhà tìm mẹ.

“Không được đi!”

Trợ lý giang tay ra chặn đường tôi.

“Tôi vẫn chưa viết.” Tôi cũng bực mình. Cái nhà này chẳng hiểu ra sao hết.

“Cô có đi xem đại nhạc hội không?”

Trợ lý thật cố chấp.

“Xem. Vé đâu?” Tôi xòe tay.

“Đại boss có, tôi nhìn trộm thấy rồi, ghế chủ tịch.”

Ghế – chủ – tịch!





Tôi là người không có nguyên tắc thế à? Tôi nổi danh là chuyên gia chòm sao trên cả nước, tại sao phải vì một tấm vé, mà cúi mình khúm núm?

Tôi muốn vùng tay ra.

Ánh mắt Cố Đảo Dữ như vô tình bay qua, quả là còn lạnh hơn cả động băng.

Tôi cúi đầu, không dám động đậy nữa, theo anh ta lên xe.

Không phải vì vé. Chỉ vì thời tiết này chuyển lạnh rồi, tôi không muốn còn chưa bị trời đóng băng chết, mà đã bị người đóng băng chết.

“Boss, tháng sau, Tô Minh có đại nhạc hội, đi với bọn em nhé.” Trợ lý ngồi đằng sau mở lời. Nhìn cái bộ dạng nịnh bợ kìa.

Tôi bất đắc dĩ ngồi đằng trước với đại nhân.

Người này thật không để tôi sống yên, ngồi bên cạnh anh ta còn lãnh khốc hơn đến Bắc Cực.

“Xem tình hình.” Cố Đảo Dữ tập trung lái xe, lời lẽ ngắn gọn. Trong kính chiếu hậu, trợ lý đang chỉ hai ngón tay vào nhau, chắc là đang bất an.

Hôm nay tôi ăn ở không tệ, đài phát thanh đang phát nhạc của Minh Minh.

Xong rồi DJ nói, đại nhạc hội sinh nhật của Tô Minh tháng sau, bắt đầu mở bán vé ba ngày, lượng tiêu thụ khủng bố, khu khán đài, khu VIP đã không còn nhiều.

Tôi đau khổ.

Trợ lý vỗ vỗ vai tôi, tôi quay đầu lại.

“Tây Fán, mặt cô nhăn nhó vậy…” Trợ lý mang biểu cảm như thấy quỷ.

“Bởi vì nhìn thấy cô.” Tôi bực bội. “Gì hả?”

“Làm sao đây làm sao đây, VIP bị mua sạch rồi.”

“Cùng lắm là không đi, có gì mà ghê gớm.” Tôi hướng về phía Cố Đảo Dữ, rống to.

Anh ta thế mà, thế mà lại cười!

Tôi quay đầu đi không nhìn bất cứ ai nữa, tôi nhìn phong cảnh.

Trợ lý ở sau lưng lải nhải: “Hết VIP, vậy khán đài cũng được, nhưng khán đài cũng sắp hết rồi, tôi sống sao đây. Nói chung tôi phải xem tôi phải xem. Mỗi năm một lần mỗi năm một lần, tưởng dễ đợi được lắm chắc. Chết hay sống cũng phải đi…”

“Im lặng chút đi.” Cố đại nhân mở miệng.

Trợ lý kết thúc hoạt động ở ghế sau, hiếm khi ngồi yên như thục nữ, ngắm phong cảnh ngoài cửa giống tôi.

* * *

Ăn hải sản.

Tôi gọi tôm hùm.

Trong lúc đợi món, trợ lý đứng dậy, hỏi tôi: “Tây Fán, đi toilet không?”

Tôi ngẩn ra một chút, hiểu ra, đứng dậy đi cùng cô nàng.

Mới bước vào toilet, trợ lý liền sấn tới: “Tây Fán, tôi đi trước một bước.”

“Hả?” Trợ lý hôm nay trúng gió phương nào vậy?

“Tôi nghĩ ra, tôi thế này là phá hoại tình thú, là bóng đèn cỡ bự, tôi trì độn quá đi mất.”

Tôi hết nói nổi, vỗ vỗ vai cô nàng: “Cô nghĩ nhiều quá rồi.”

“Tây Fán, đừng mắc cỡ, tôi biết mà tôi biết mà. Cô cứ bàn chuyện tình cảm với boss nha, tốt nhất là có thể bàn được vé ghế chủ tịch luôn. Cô xem boss đối tốt với cô biết mấy, hôm trước cô xem tivi vừa mới nói một câu muốn đến nhà hàng này để mở mang, hôm qua anh ấy đã bảo tôi đặt chỗ rồi. Cô có biết nhà hàng này đắt cỡ nào không, chảnh cỡ nào không, y như hắc điếm vậy.” Trợ lý càng nói càng kích động.

Tôi vòng qua cô nàng đi rửa mặt, trợ lý lại sấn tới.

“Cô rửa mặt? Cô không có đánh phấn?”

…… 

Mù mịt lắc đầu.

“Tôi cứ tưởng cô có đánh phấn. Mặt cô sao lại trắng như thế. Cô biến thái! Tôi đố kị cô tôi đố kị cô!”

Tôi cảm thấy, trợ lý muốn đi, thì cứ đi trước đi. Dưới âm thanh ồn ào, tôi lại váng đầu.

Tôm hùm ngon ngoài sức tưởng tượng của tôi.

Tâm trạng tốt lên một chút.

Giữa buổi nhận được cuộc gọi của Tiểu Hắc, tôi cũng không có quát cậu ta, đối xử dịu dàng.

Sắc mặt Cố Đảo Dữ vẫn bất thiện, có điều tôi lười để ý đến anh ta.

Tiền thưởng kếch xù tháng này đã lấy, tôi có thể ngưng sự nghiệp ôm đùi vào đầu tháng một chút, sau này hẵng bù đắp, không muộn.

Lúc chuẩn bị đi thì đã không còn sớm.

Chủ yếu là do đại thần gọi quá nhiều, tôi phải ăn quá nhiều.

Sau khi lên xe tôi trực tiếp nằm liệt trên ghế ngồi.

Cố Đảo Dữ chốc sau cũng vào.

Tôi bị ôm lấy, môi bị che phủ. Tôi không muốn để ý đến anh ta, thế là đẩy ra. Đẩy không ra.

Đại thần rất dùng sức, xương sườn tôi hơi đau.

……

Môi đâu phải là viên kẹo ngọt, có gì ngon đâu, ăn rồi lại ăn, Cố Đảo Dữ quả nhiên độc đáo.

Tôi né ra, Cố Đảo Dữ không cho, liều mạng ấn đầu tôi. Tôi nghe theo vậy, Cố Đảo Dữ được nước lấn tới.

Nếu dùng hai chữ để hình dung lần này, tôi chỉ có thể nghĩ đến, bi tráng.

Khi thống khổ, một giây cũng cảm thấy dài dằng dặc. Tôi cảm thấy đã qua rất lâu, đủ để trùng sinh, hơi thở cũng chưa lấy lại được.

Cố Đảo Dữ rốt cuộc buông tôi ra.

Cúi vào bên tai nói: “Không được tìm Tiểu Hắc nữa.”

Nói đùa.

“Không tìm Tiểu Hắc sao em làm sát thủ.” Tiểu Hắc là mạng sống của tôi.

“……” Cố Đảo Dữ dừng lại một hồi, trừng tôi một cái, đột nhiên khởi động xe phóng vọt ra.

Mẹ ơi. Sớm muộn tôi cũng bị bệnh tim.

* * *

Tôi về nhà.

Càng nghĩ càng không cam lòng.

Rõ ràng Cố Đảo Dữ có vé. Sao tôi có thể mở to mắt nhìn anh ta không cho tôi.

Áo len mà Xbao nọ chuyển phát nhanh đến đang ở trong tay tôi. Có lẽ có tác dụng.

Tôi nhẹ nhàng vuốt ve nó.

Nhìn góc sứt sẹo của mũi đan này, hoa văn này, cổ áo này! A, mọi thứ đều khéo léo vừa vặn đến thế.

Cũng vừa khéo cho thấy, đây là một cái áo len có tì vết, không nhìn ra là mua đâu, mà rõ ràng là tay mới vụng về đan ra.

Tôi rất hài lòng.

Bò lên mạng cho cái đánh giá tốt.

Tâm trạng tức thì sáng sủa hẳn lên. Đứng dậy đến nhà bếp tìm đồ ăn.

Không ngoài dự đoán, nhìn thấy mẹ tôi.

“Mẹ, có gì ngon không?”

“Sang một bên. Muốn ăn tự nấu.” Mẹ tôi đang cặm cụi rang hạt dẻ.

“Hạt dẻ này không phải sắp được rồi sao, con muốn ăn.”

“Đi qua một bên, con bị nóng còn ăn cái gì.”

Mẹ tôi lấy khuỷu tay chặn tay tôi ra, di chuyển đến tủ bếp, xoay người lấy mấy xâu thịt khô ra.

Tôi nhìn thịt khô bóng bẩy đen đỏ, có hơi không load được đầu óc. Ngẩn ra hỏi:

“Thịt khô dùng để làm gì?”

“Ăn!” Mẹ tôi nói giọng rất khinh bỉ. Tiếp đó lại càm ràm tôi một cách bền bỉ.

“Nhìn bộ dạng con đi, khờ khờ khạo khạo. Phải tạo mối quan hệ tốt với sếp biết chưa? Đừng có ngồi trong văn phòng, suốt ngày lượn qua lượn lại, lại còn cứ ăn chực cơm của sếp. Hiếm hoi người ta còn cho con tiền lương cao như thế, thật là tốt bụng. Ngày mai đem thịt khô cho sếp con đi, cứ nói là đặc sản nông thôn trong nhà.”

……

Củ cải muối, đậu phộng luộc, thịt khô…

Liệu Cố Đảo Dữ có tưởng nhà tôi bán đặc sản vùng miền không?

“Dạ, mẹ, mẹ để đây trước, ngày mai con sẽ nhớ cầm đi.” Mẹ tôi trừng tôi.

Tôi cười hắc hắc. Chạy đến tủ lạnh lấy sữa bò, nướng bánh mì rồi chuồn về phòng.

* * *

Mặt tôi đầy nụ cười, dâng lên thịt khô và áo len.

Cố đại nhân dịu dàng vuốt ve áo len đen, như cười như không. Tim tôi đập thình thình thình, nhấc mí mắt lên nhìn, đại nhân cũng không có biến hóa biểu cảm rõ ràng.

Trợ lý chỉ ở một bên ca ngợi: “Tây Fán, thịt khô nhà cô trông có vẻ rất khoái khẩu, lần sau phiền boss xào lên ăn, thật mong đợi.”

…… 

Cố Đảo Dữ như cười như không: “Dì thật có lòng. Ngày khác anh phải đến nhà cảm ơn.”

“Không cần khách sáo không cần khách sáo, đại nhân à, mẹ em coi việc quảng bá những đặc sản vùng miền này là nhiệm vụ, anh có thể thích thì mẹ đã rất vui rồi, không cần khách sáo đến mức huy động lực lượng đến nhà đâu.”

“Đã quyết định như vậy rồi, em không cần nói lời khách sáo.”

……

Tôi có khách sáo đâu, là đang từ chối, tuy rằng khéo léo, nhưng thật sự là đang từ chối ~ ~ ~ ~ ~ 

“Đại nhân…” Tôi còn muốn thuyết phục thêm mấy câu, Cố Đảo Dữ ra hiệu dừng, đứng dậy đến thư phòng.

Aiz…

Tôi chán nản ngã vào sô pha.

Trợ lý sấn tới: “Cái tên nhóc Tiểu Hắc chết tiệt đó, vậy mà có thể có được vé VIP luôn.”

Tiểu Hắc!

“Đến tay rồi à?”

“Ừm, nhưng chỉ có hai vé. Cậu ta chỉ chịu cho tôi một vé.”

Tôi buồn rầu. “Vậy cô nói với tôi có ích gì?”

“Nè, cô đi uy hiếp cậu ta đi. Tôi nói với cậu ta là muốn hai vé, cậu ta sống chết không chịu cho cái vé kia, nói mình muốn đi. Cậu ta cũng đâu phải là fan của Tô Minh đâu, đi làm gì chứ.” Trợ lý mang vẻ mặt khinh thường.

Tôi nghĩ nghĩ, cười hắc hắc, vỗ vỗ mặt trợ lý: “Không phải là cậu ta đi vì Tô Minh.” Là vì cô đấy, trợ lý ngọt ngào.

Lúc này đại nhân ra tới.

Tôi vội đứng dậy.

Một tấm vé chìa ra trước mắt tôi, tôi gắt gao bắt lấy theo bản năng.

Giây tiếp theo ý thức được đối diện là tay của đại nhân, vội buông ra.

Phải dè dặt phải dè dặt.

Tôi ngẩng đầu, miễn cưỡng cười cười với anh ta. Anh ta cũng vui vẻ cười, nhét vé cho tôi.

Mừng hết lớn.

Minh Minh ơi Minh Minh à, mình lại sắp đến xem bạn rồi.

* * *