Cao Thủ Cao Thủ Cao Cao Thủ

Chương 7: Tiết lộ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chung cư quốc tế 074.

Thiệu Bính đang đắp mặt.

Tôi ngồi vào đối diện cô ta, gọi cô ta.

“Thiệu Bính.”

“Cô là ai, vào đây bằng cách nào?” Tay cô ta giữ lấy mặt nạ, không dám cử động, có điều tôi thấy ánh mắt cô ta vẫn kinh hoảng.

Rất tốt, nhìn thấy sát thủ thì nên như vậy, làm thỏa mãn lòng hư vinh của tôi một chút.

“Đi vào đấy.” Tiểu Hắc đã dạy tôi mở khóa cửa, có điều phiền phức quá. Tôi trực tiếp đi lấy chìa khóa dự phòng của Thiệu Bính. Lấy kiểu gì, đương nhiên tôi không thể tiết lộ, đây là bí mật nghề nghiệp.

“Cô là ai!” Cô ta thét lên.

“Cô có thể gọi tôi là cô Vu.” Tôi nghĩ một lát, đáp như vậy. Làm người phải kín tiếng. “Còn nữa, đừng có hét, rất khó nghe. Sao lại có người nghe cô hát nhỉ.”

Tôi nhíu mày.

Tôi đứng dậy đi tìm đầu CD.

Tôi thường mang theo đĩa hát của Minh Minh nhà tôi bên mình.

Tôi bật lên, thật hay.

“Cô Vu, rốt cuộc cô muốn làm gì?” Cô ta vẫn không nỡ tháo mặt nạ xuống cơ đấy. Đứng dậy hỏi sau lưng tôi, còn cầm gậy bóng chày.

“Thiệu Bính, tốt nhất là cô thành thật một chút. Có người mời tôi đến giết cô, thành thật một chút, tôi sẽ để cô thoải mái một chút.”

Làm ảnh hưởng tôi nghe Minh Minh hát.

Tôi xoay người lấy đi cái gậy của cô ta.

Chậc chậc, tay này, thật không đẹp. Người thì gầy rồi, mà tay vẫn vừa ngắn vừa béo vừa nhão. Bảo dưỡng rất quan trọng.

Tôi kéo cô ta đến bên ban công ngồi xuống.

“Thiệu Bính, trò chuyện nhé, tôi sẽ không để cô chết nhanh như thế.”

Úi chà, còn muốn báo cảnh sát.

Tôi lấy điện thoại của cô ta, ném đi.

“Sao có thể có người muốn giết tôi được.” Cô ta sờ sờ mặt nạ, vẫn không gỡ xuống.

Tôi chỉ đành ăn ngay nói thật: “Tôi là sát thủ, cựu fan của cô thấy cô là khó chịu, bỏ tiền mời tôi loại bỏ cô.”

“Fan? Fan của tôi có tố chất cao như thế, sao có thể làm vậy được?”

“Thiệu Bính, đừng lừa mình dối người, lời nói kiểu này đừng nói ra để tôi buồn nôn.”

“Nào, chúng ta trò chuyện, hiếm khi tôi có hứng thú trò chuyện.”

“Có kiểu sát thủ như cô? Tôi không tin. Súng của cô đâu? Dao đâu? Cô giết người bằng tay không?”

“Thiệu Bính, nói ra chúng ta cũng là bạn cùng trường, sao lại hỏi vấn đề này?”

Tôi đau lòng quá.

“Theo sự phát triển chóng mặt của xã hội, sát thủ ưu tú đương đại, từ lâu đã thoát khỏi thời đại dao súng, tiến vào thời đại khoa học kỹ thuật hóa.”

Bỏ đi, thấy bộ dạng cô ta như vậy cũng chưa từng bị giết qua, không hiểu.

“Không nói cái này nữa. Thiệu Bính, tôi hỏi cô, cô biết tin tức về Minh Minh không?”

“Minh Minh? Cô nói Tô Minh?” Cái mặt nạ đó của Thiệu Bính hình như phải đắp trên nửa tiếng đồng hồ, phiền thật, muốn tôi một mực ngó vào. Có điều mặt của cô ta cũng đâu có gì đẹp. Tôi vẫn cứ ngắm mặt nạ là được.

“Đúng. Minh Minh nhà tôi, gần đây có hoạt động gì vậy, cô có phải đi không, có vé không?”

“Cô Vu, cô thích Tô Minh à?” Thiệu Bính đứng dậy đi lục ngăn kéo, lấy một cái thư mời ra.

“Lễ trao giải hoạt động thời trang. Người quản lý khó khăn lắm mới giúp tôi lấy được.” Thiệu Bính đưa cho tôi. “Cô tha cho tôi đi.”

Tôi nhìn thử, là một tạp chí thời trang rất sang chảnh tổ chức.

“Minh Minh nhà tôi sẽ đi?”



Tôi lương thiện, câu này không có nói ra.

“Thiệu Bính, nói xem, còn có tin gì. Của Minh Minh nhà tôi.”

Tại sao tôi phấn khích, chính là vì nhắm vào việc ít nhất thì Thiệu Bính có chút thông tin có thể tiết lộ… 

“Tô Minh, người thật ngoài đời da rất đẹp. Dáng người không tệ. Rất tao nhã. Có rất nhiều người muốn tìm cô ta đóng phim điện ảnh, cô ta không chịu.”

Tôi đã biết từ lâu rồi, có điều tôi vẫn rất đắc ý.

Trọng điểm là câu sau kia, đóng phim điện ảnh.

“Phim gì vậy?”

“Gì cũng có hết. Tô Minh, sao cô ta lại như vậy?” Giọng điệu Thiệu Bính lại không hay rồi. Người này thật là, cũng không đủ bình tĩnh.

“Như vậy thì sao? Minh Minh nhà tôi, cô ấy là vậy đấy.”

“Sao cô ta lại để phí cơ hội tốt như thế, cô ta biết người khác muốn cỡ nào không?” Thiệu Bính lớn tiếng.

“Cô muốn à?”

Thiệu Bính không lên tiếng nữa, nửa ngày mới nói: “Chỉ có Tô Minh mới không muốn.”

“Thế nên mới gọi là Minh Minh nhà tôi.”

Sao tôi lại vui thế nhỉ.

Tôi nhìn nhìn đồng hồ, thời gian sắp đến rồi.

Tôi lấy CD của Minh Minh về bỏ vào trong túi xách. Loa nhà Thiệu Bính không tệ.

Thiệu Bính suy nhược ngồi bên ban công: “Cô Vu, cô không giết tôi sao?”

“Gấp cái gì, sắp rồi.”

Tôi chỉ chỉ mặt cô ta.

“Mặt nạ của cô, mua trên mạng phải không?”

“Đúng thế, cô có muốn thử không, nhãn hiệu Anh quốc.”

Tôi xua xua tay: “Chỉ là thông báo cho cô một chút, bị tôi tráo rồi, thêm chút thuốc. Năm phút sau thì cô sẽ bị tôi giết.”

“Đã bảo cô đừng có gấp.”

Tiểu Hắc chết tiệt, làm cả nửa ngày, chỉ làm thuốc màu trắng và màu vàng.

Tôi chỉ có thể dùng màu trắng.

Thiệu Bính bóc mặt nạ xuống, hoảng loạn không thôi.

Kia kìa, làn da trên mặt đã bị ăn mòn.

Tiểu Hắc thật độc ác. Có điều, thuốc này cũng chỉ có tác dụng đối với làn da từng chỉnh sửa, chẳng qua chỉ để tôi chứng minh, cô ta có sửa mặt qua không…

Ai biết là thật chứ…

Tôi không muốn nhìn nữa.

Cô ta ở đằng sau gào thét: “Cũng sắp chết rồi, còn để tôi chết xấu xí như vậy…”

Tôi cũng đâu muốn.

Hình như lấy nhầm thuốc rồi >.<

Tôi đã lấy màu vàng ư?

Tiểu Hắc nói, màu vàng, vừa độc vừa ăn mòn…

Tôi gọi điện cho phụ đạo viên, nói xong việc rồi, có điều mặt cô ta bị ăn mòn rồi.

“Không sao, tôi sẽ tiết lộ cho phóng viên, Thiệu Bính phẫu thuật thẩm mỹ thất bại làm mặt biến dạng, tự sát ở trong nhà.” Phụ đạo viên thật bình thản.

“Tiền bây giờ tôi chuyển ra, cô đợi lát nữa đi tra thử. Cảm ơn cô, Tây Fán.”

“Nên mà nên mà.”

Sau lưng không còn động tĩnh nữa.

Tôi ra khỏi cửa.

* * *