Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 1038



Chương 1038

Những nhà khác cũng tới giải thích với Lâm Thượng Nghĩa.

Mọi người cười nói với nhau, bầu không khí sôi nổi, hài hòa.

Bốn gia tộc lớn nhất thành phố Hòa, nhà họ Thẩm ở thành phố Cô, nhà họ Tiêu ở thành phố Tuyên, nhà họ Từ ở Cô Tô, nhà họ Trần ở Thân Châu, tổng cộng có tám gia tộc lớn.

Trong đó đặc biệt nhất là nhà họ Từ ở Cô Tô và nhà họ Trần ở Thân Châu đều có thực lực rất lớn mạnh.

Người đại diện cho nhà họ Trần tới đây là Trần Văn Học, anh ta là hàng con cháu nên đương nhiên người có địa vị cao nhất ở đây là Từ Thông, hơn nữa, toàn bộ hoạt động ở đây hôm nay đều do một mình Từ Thông ôm lấy hết mọi việc nên có thể coi ông ta như là một nửa chủ nhà.

Thế nhưng, Từ Thông không hề dám vô lễ, trong lòng ông ta biết rõ, Lý Dục Thần mới là người có địa vị cao nhất ở chỗ này. Cho nên ông ta vô cùng khiêm tốn, không chỉ ở trước mặt Lý Dục Thần mà ngay cả ở trước mặt người nhà họ Lâm cũng vậy.

Sự khiêm tốn của Từ Thông khiến toàn thể nhà họ Lâm vừa thấy vinh dự lại vừa thấy đôi phần thấp thỏm.

“Ông Từ, chuyện hôm nay đã phiền ông nhọc lòng rồi!”, Lâm Thượng Nghĩa cảm kích nói.

“Ôi cụ Lâm, cụ đừng nói như vậy, nói vậy thì đúng là tổn thọ tôi quá!”, Từ Thông bước tới dìu tay Lâm Thượng Nghĩa: “Cụ là tiền bối trong giới kinh doanh, từ lúc tôi còn quấn tã đã nghe tiếng tăm lừng lẫy của cụ rồi!”

“Ông Từ mới thực sự là mãnh hổ! Tuy còn trẻ tuổi nhưng đã gây dựng được sự nghiệp như ngày hôm nay. Tôi già rồi, không phục không được!”, Lâm Thượng Nghĩa nói.

Từ Thông cười to: “Cụ Lâm à, cụ không hề già chút nào, hôm nay cháu gái của cụ đính hôn, sau này cụ còn phải bế chắt trai, con cháu đầy nhà!”

Lâm Thượng Nghĩa nghe vậy rất vui vẻ, cụ cười to: “Xin nhận lời chúc này của ông! Có điều con người có không muốn thừa nhận mình già rồi cũng không được, tôi còn sống được tới tận hôm nay là đã thỏa mãn lắm rồi. Sau này là thiên hạ của những người trẻ tuổi các ông”.

“Cụ Lâm nói rất đúng, sau này là thiên hạ của người trẻ tuổi rồi. Chỉ có điều tôi cũng không còn trẻ nữa, người thực sự trẻ tuổi là…”, Từ Thông quay đầu nhìn Lý Dục Thần một cái: “Cháu rể của cụ, đó mới là rồng phượng giữa đám đông, tiền đồ khó lòng đo đếm hết, con mắt trần tục như chúng tôi không dám nhìn thẳng, chỉ mong được ké một chút hào quang mà thôi!”

Thấy cả tám gia tộc lớn cùng đồng lòng với nhau, nghĩ tới thời khắc tuyệt vọng vừa rồi, Lâm Thu Thanh có cảm tưởng như thể đấy đã là chuyện kiếp trước, ông ta thì thầm cảm khái:

“Ôi, không ngờ lại có ngày nhà họ Lâm chúng ta và Lâm Thu Thanh tôi đây lại có thể lật ngược được tình thế!”

Nghiêm Tuệ Mẫn cười trêu: “Ông ấy à, lật ngược tình thế gì chứ, nếu không nhờ con rể ngoan của chúng ta thì đừng nói lật ngược tình thế, có khi ông chỉ còn nước đi rửa bát thôi!”

“Phải phải, đúng là phải cảm ơn Dục Thần!”, Lâm Thu Thanh bị Nghiêm Tuệ Mẫn trêu nhưng không hề giận chút nào, trái lại còn bật cười vui vẻ.

Viên Thọ Sơn thấy phía bọn họ náo nhiệt như vậy, trong lòng thấy rất khó chịu.

Vốn dĩ ông ta đã toàn thắng rồi, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng nữa thôi, chỉ trong vòng bốn, năm ngày là nhà họ Lâm sẽ phá sản. Đến lúc đó, tính mệnh của toàn bộ người nhà họ Lâm sẽ đều nằm trong lòng bàn tay của ông ta, ông ta có thể bóp chết bọn họ, báo thù cho con trai bất kỳ lúc nào.

Thế nhưng, thật không ngờ một buổi lễ đính hôn lễ lại có thể phát sinh nhiều biến cố như vậy. Thấy tám gia tộc đó bắt tay với nhau, nhất là trong đó còn có cả Từ Thông và nhà họ Trần, ông ta thấy cực kỳ đau đầu.