Mà võ hồn của Liễu Kim Sinh lại tản ra, liên tục lùi về sau mấy bước.
Lạch cạch một tiếng, một bàn tay phải rơi trên mặt đất.
Máu tươi phun ra ngoài.
“Tôi đã nói rồi, tốt nhất là ông nên lấy binh khí ra thì hơn”, Itazura Kazuyoshi vuốt ve đao gỗ của ông ta, nói. Liễu Kim Sinh ngơ ngác đứng ở nơi đó, mặc cho cánh tay cụt nhỏ máu, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch.
Ông ta làm sao cũng không thể ngờ được vậy mà Itazura Kazuyoshi lại mạnh đến mức độ đó.
Một kiếm! Chỉ một kiếm! Vậy mà mình lại không tiếp nổi một kiếm của ông ta!
Đương nhiên cũng là do ông ta quá khinh địch, nếu như chuẩn bị đầy đủ, tuyệt đối sẽ không về thất bại nhanh như vậy, triệt để như vậy.
Bây giờ một tay đã đứt, đã không có khả năng chiến đấu tiếp nữa.
“Tôi thua!”, Liễu Kim Sinh chán nản nói.
Liễu Kim Sinh mới đánh một chiêu đã bại khiến người ở chỗ này đều vô cùng khiếp sợ.
Đây chính là Tông Sư Tiên Thiên luyện được võ hồn!
Mà điều khiến không người nào có thể tiếp nhận chính là đối thủ là võ giả Đông Doanh đến đây khiêu khích.
Hà Trường Xuân đi tới, điểm nhẹ hai lần lên cánh tay Liễu Kim Sinh, giúp ông ta cầm máu.
“Liễu Tông Sư, ông nghỉ ngơi trước, nơi này giao cho tôi”, Hà Trường Xuân nói.
“Hà Tông Sư, cẩn thận đao ý của ông ta”, Liễu Kim Sinh nhắc nhở, lui sang một bên.
Cho dù đã từng là đối thủ như thế nào, lúc này đối mặt với sự khiêu khích của võ sĩ dị tộc, làm võ giả Hoa Hạ, Liễu Kim Sinh cũng chỉ có thể để ân oán cá nhân sang một bên, cùng chung một mối thù với Hà Trường Xuân.
Cái gọi là đao ý, ý không tại đao, đả thương người không phải đao, mà là ý.
Điều này còn cao hơn đao khí một tầng.
Đao khí vẫn còn hình, mà đao ý đã đến tình trạng vô hình.
Cho nên đao trong tay Itazura Kazuyoshi mặc dù chỉ là một thanh đao gỗ không lưỡi, lúc ra chiêu cũng không có đao quang chói mắt, nhưng mỗi người ở đây đều cảm thấy đao ý kinh khủng kia giống như đang chém vào tim của mỗi người.
Hà Trường Xuân gật đầu: “Tôi biết rồi”.
Ông ta xoay người, sắc mặt nghiêm túc nhìn Itazura Kazuyoshi.
“Võ giả Hoa Hạ mấy người đều không cần binh khí sao?”, nhìn Hà Trường Xuân hai tay trống không, Itazura Kazuyoshi khó hiểu hỏi.
Người trong đại sảnh cũng đều không hiểu. Nếu như vừa rồi Liễu Kim Sinh là nhất thời chủ quan, như vậy sau khi Liễu Kim Sinh thất bại, Hà Trường Xuân tuyệt đối không nên đi vào vết xe đổ của ông ta mới đúng.
Hà Trường Xuân thở dài: “Tôi đã không dùng binh khí mấy chục năm rồi, dùng không quen, đành lấy đôi tay này giao lưu với đao của ông Itazura vậy”.
Itazura Kazuyoshi nói: “Được, vậy tôi sẽ không khách khí nữa. Hà Tông Sư, mời!”
Dứt lời, ông ta giơ đao gỗ lên, chém nghiêng ra một nhát.
Đao ý tràn ngập toàn bộ đại sảnh.
Hà Trường Xuân nâng hai tay lên, mười ngón khẽ nhúc nhích giống như đánh đàn dương cầm.