Lý Dục Thần nhìn Itazura Kazuyoshi, nói: “Kiếm không phải dùng như vậy đâu. Kiếm đạo của Đông Doanh các ông quá yếu!”
Itazura Kazuyoshi giống như bị kích thích, cả giận nói: “Ngu xuẩn! Nếu cậu đã muốn chết, tôi sẽ thành toàn cho cậu! Để cậu mở mang kiến thức xem cái gì là một kiếm của Thiên Nhẫn chân chính!”
Vừa dứt lời, ông ta liền lùi về phía sau nửa bước, thân thể hơi cong lại, hai tay như dây cung, nhưng tên trên dây lại không phải kiếm trong tay của ông ta, mà là sát ý đầy người kia.
Mà kiếm trong tay của ông ta, giờ phút này đang chỉ chếch sang bên cạnh.
Sát khí như điện quanh quẩn trên thân đao, khuếch tán ra bên ngoài từng vòng một, khiến cho không khí xung quanh trở nên ngột ngạt mà sền sệt, làm cho người ta không thể thở nổi.
Trong chốc lát, toàn bộ đại sảnh giống như đọng lại.
Trái tim của mỗi người đều siết chặt lại giống như có một bàn tay đang nắm chặt trái tim của bọn họ vậy.
Sát khí tràn ngập bốn phía.
Bóng người Itazura Kazuyoshi dần dần mơ hồ, ở trong mắt mọi người chỉ còn lại một thanh kiếm.
Không phải kiếm gỗ.
Cũng không phải kiếm sắt.
Vô hình vô ảnh, không được làm từ chất liệu gì.
Nhưng tất cả mọi người đều biết đó là một thanh kiếm.
Một thanh kiếm chỉ còn lại sát ý.
Mấy vị Tông Sư trên sân muốn mở miệng nhắc nhở Lý Dục Thần không được đón đỡ, lại phát hiện dưới uy thế của một kiếm này, bản thân lại không có cách nào mở miệng.
Bây giờ bọn họ mới biết được lúc Itazura Kazuyoshi một đối bảy vẫn còn chưa dùng toàn lực. Nếu như vừa rồi ông ta dùng một kiếm kia, bọn họ sẽ thất bại càng triệt để hơn, thương thế sẽ nghiêm trọng hơn.
Đối mặt với một kiếm như thế này, bọn họ vô cùng tuyệt vọng.
Lúc này, dao động xuất hiện.
Sát ý vô biên tuôn về hướng Lý Dục Thần.
Không có một ai tin tưởng Lý Dục Thần sẽ có thể còn sống dưới một kiếm như thế này.
Ngay cả lão tăng nhập định Trí Nhẫn lúc này cũng mở mắt ra.
Một kiếm chém tới, không gian lóe lên một cái trong đao quang và sát ý.
Ngay vào lúc mọi người cho rằng Lý Dục Thần chắc chắn sẽ bị một kiếm kia chém thành hai khúc, cảnh tượng khó tin lại xảy ra.
Chỉ thấy anh vẫn bình yên vô sự đứng ở nơi đó, vươn một tay về trước, hai ngón tay kẹp lấy mũi kiếm gỗ kia.
Itazura Kazuyoshi cầm kiếm gỗ trong tay, bày ra một tư thế chém xuống.
Hai người không nhúc nhích giống như một bức tranh.
Nếu như không phải trên trán Itazura Kazuyoshi có hai giọt mồ hôi chậm rãi chảy xuống, mọi người quả thật cho là bọn họ đã hóa đá.
“Làm sao… có khả năng!”, Itazura Kazuyoshi tự lẩm bẩm.
Lý Dục Thần cười nói: “Vừa rồi tôi đã nói với ông rồi, kiếm không dùng như vậy được. Kiếm đạo của các ông thực sự quá yếu!”