Xà Bích Thanh cười, nói: “Cậu có tài như vậy mà còn khiêm tốn như thế quả là hiếm có, Lăng Yên có một người con trai như cậu chắc hẳn cũng sẽ mỉm cười nơi chín suối”.
Sau đó, bà ta lại đột nhiên hỏi: “Tôi nghe nói dạo trước cậu đã tới Lâm Hoang, còn có tin đồn rằng cậu đã chết ở đó rồi?”
Lý Dục Thần cười nói: “Đúng là tôi có tới đó một chuyến, sau đó bị một số việc cầm chân, ở trong Hoang Trạch lại không thể nào báo tin cho người ở bên ngoài nên mới có tin đồn như vậy”.
“Ồ…, cậu còn tới cả Hoang Trạch cơ à? Thực ra, làng Mèo cũng khá gần trấn Lâm Hoang. Tôi mới sực nhớ ra chuyện này, ở làng Mèo từng có tin đồn rằng nhà họ Cung chuyển từ Hoang Trạch tới”.
Nói đến đây, Xà Bích Thanh cười một tiếng tự giễu, lắc đầu nói: “Mà thôi, đó chỉ là lờn đồn không đáng tin thôi, không nên nói ra thì hơn. Hoang Trạch rộng hàng chục ngàn dặm không hề có người sinh sống, sao lại có thể có một gia tộc lớn như vậy từng sinh sống ở đó chứ!”
Xà Bích Thanh cảm thấy lời mình nói thật hoang đường nhưng Lý Dục Thần lại giật mình.
Anh nhớ tới tòa thành cổ trong bí cảnh Hoang Trạch, nhớ tới con rồng canh giữ ở đó, thanh kiếm cổ Huyền Minh và điệu múa Thiên Ma.
Tất cả những điều này đều nói lên rằng đó không phải là một nơi tầm thường.
Nhất là điệu múa Thiên Ma và lời nguyền tựa như một bài thơ, mỗi lần nhớ tới chúng, linh hồn anh đều cảm thấy chấn động.
Anh không biết vì sao tòa thành cổ đó lại bị vùi lấp, không biết con rồng đó đang canh giữ thứ gì nhưng anh dám chắc kiếm cổ Huyền Minh có liên quan với Thiên Ma.
Còn trong người anh lại có dòng máu của Ma nữ.
Nói theo cách diễn đạt hiện đại thì nghĩa là trong người anh có gen của Thiên Ma.
Lẽ nào nhà họ Cung chính là cố chủ của toà thành cổ trong Hoang Trạch?
Xà Bích Thanh không biết Lý Dục Thần đang suy nghĩ gì, tiếp tục nói cho anh biết một vài chuyện có liên quan tới nhà họ Cung và Cung Lăng Yên, lẫn chuyện có liên quan với nhà họ Lý ở thủ đô, tuy nhiên, chúng đều là những chuyện lặt vặt trong cuộc sống, không phải chuyện hệ trọng.
Sau khi hai người ngồi nói chuyện được một lúc thì Quan Nhã Lệ trở về, Lý Dục Thần thu trận pháp cách âm lại, đứng dậy xin phép ra về.
…
Viên Thọ Sơn chết, Hà Trường Xuân bế quan, trong vòng một đêm, nhà họ Viên vừa mất gia chủ lại vừa mất chỗ dựa.
Thế cục ở Nam Giang đột ngột thay đổi.
Hầu như tất cả gia đình giàu có đều quay sang ủng hộ nhà họ Lâm.
Mấy ngày nay, cửa lớn của nhà họ Lâm ở thành phố Hòa sắp bị người ta giẫm nát.
Ngoài cửa sơn trang Bắc Khê, những chiếc xe sang đậu nối đuôi nhau kéo dài ra tới tận rìa đường quốc lộ.
Nhà họ Lâm không còn cách nào khác, buộc phải tăng số lượng bảo vệ lên.
Lâm Thu Thanh bận tối tăm mặt mũi.
Khách tới nhà đều muốn gặp Lâm Thượng Nghĩa nhưng Lâm Thượng Nghĩa tham dự lễ đính hôn của Lý Dục Thần xong thì ngay ngày hôm sau sức khỏe lập tức sa sút, chỉ đi mấy bước đã thở hổn hển nên đành phải nằm trên giường nghỉ ngơi.
Lý Dục Thần cố ý dặn dò Nghiêm Tuệ Mẫn và Lâm Mộng Đình chăm sóc ông cụ thật chu đáo.
Nghiêm Tuệ Mẫn phải đi giúp Lâm Thu Thanh tiếp khách nên Lâm Mộng Đình xin nghỉ học, ở nhà, túc trực bên giường của ông cụ.