Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 1111



Chương 1114

Viên Nãi Minh quay đầu, trông thấy mặt con trai mình chảy nước mũi thòng lòng, đang cười ngây ngô với ông ta.

“Thế Kiệt, con lại đây”, Viên Nãi Minh vẫy tay gọi.

Viên Thế Kiệt cười hì hì, vụng về đi tới chỗ ông ta.

“Thế Kiệt, ông con mất rồi”, Viên Nãi Minh nói.

“Ông con mất rồi”, Viên Thế Kiệt nhắc lại, mặt vẫn nở nụ cười ngớ ngẩn, vừa nói, khóe miệng vừa chảy nước dãi, sau đó được anh ta hút ngược vào trong miệng.

Viên Nãi Minh thở dài, nói: “Sau này không có ai chăm sóc cho con nữa rồi”.

“Bố chăm sóc cho con”, Viên Thế Kiệt ngờ nghệch nói.

“Ôi, bố cũng không chịu nổi nữa rồi”, Viên Nãi Minh nói: “Nếu bố mất thì con biết sống thế nào đây?”

Viên Thế Kiệt cười hì hì, vừa lau nước mũi, nước dãi vừa nhắc lại: “Nếu bố mất thì con biết sống thế nào…”

Nói xong, anh ta kêu lên: “Dì giúp việc! Dì giúp việc đâu! Tôi muốn uống sữa!”

Viên Nãi Minh lộ rõ vẻ bất đắc dĩ và buồn bã ra mặt: “Ôi, tất cả là tại Lý Dục Thần!”

Viên Thế Kiệt nói: “Tất cả là tại Lý Dục Thần! Mình phải giết anh ta! Giết chết anh ta!”

Nói xong, anh ta lại đòi uống sữa, chạy đi tìm dì giúp việc.

Viên Nãi Minh sững sờ, ngơ ngác nhìn mặt đất, bên trong đôi mắt đờ đẫn chợt toát lên nỗi căm hận sâu đậm, ông ta nói: “Đúng! Giết cậu ta! Nhất định phải giết cậu ta!”

Nói rồi, ông ta đứng dậy khỏi chiếc ghế mây, về phòng mình, lấy một quả lựu đạn và một khẩu súng cất trong ngăn kéo ra.

Ông ta bỏ lựu đạn vào túi, giơ súng lên như thể Lý Dục Thần đang đứng ngay trước mặt mình, hung hăng nã một phát súng.

Tiếng súng vọng đi rất xa nhưng ngôi nhà rộng lớn này không có ai, chỉ có mấy con chim là bị giật mình bay lên trời.

Nét mặt Viên Nãi Minh lộ rõ vẻ dữ tợn, ông ta hầm hầm đi ra ngoài.

Chợt, có ai đó gọi ông ta: “Anh cả, anh định đi đâu vậy?”

Viên Nãi Minh dừng bước, trông thấy Viên Thiên Lãng đang đứng chắn đường mình.

“Anh đi giết Lý Dục Thần!”, Viên Nãi Minh nói.

“Anh có giết nổi không?”, Viên Thiên Lãng hỏi ngược lại.

Viên Nãi Minh nói đầy căm hận: “Không giết được cũng phải thử, cùng lắm thì đồng quy vu tận!”

Viên Thiên Lãng lắc đầu nói: “Anh cả à, không ích gì đâu, đừng nói là súng, dù anh có vác theo cả một khẩu đại bác cũng không giết nổi cậu ta đâu. Anh nghe em khuyên một câu, hiện tại, bảo vệ dòng giống của nhà họ Viên quan trọng hơn tất cả, anh dẫn Thế Kiệt đi đi”.

Viên Nãi Minh cười phá lên: “Đi ư? Đi đâu được? Em có biết những năm qua nhà họ Viên đã đắc tội bao nhiêu người không? Thiên Lãng à, em có võ công nên có thể tự vệ, còn anh thì không. Nếu không có gia đình, không có tổ tiên che chở cho anh thì anh chẳng là gì cả!”

Viên Thiên Lãng thở dài, quay người buồn bã ra đi.

“Em đi đâu vậy?”, Viên Nãi Minh giận dữ quát lên: “Viên Thiên Lãng! Em là đồ hèn nhát! Bố nuôi em quả là uổng công!”

Viên Thiên Lãng đứng khựng lại nhưng cuối cùng vẫn không ngoảnh đầu lại, chỉ nói: “Em đi cầu xin sư phụ xem sư phụ có thể giúp chúng ta được không”.

Viên Nãi Minh nhìn theo bóng em trai biến mất ở cửa ra vào, không hiểu sao, cả người ông ta bỗng nhiên cạn kiệt sức lực, ông ta chán nản ngồi bệt xuống đất, bật khóc nức nở.