Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 1132



Chương 1132

Anh biết rõ, nơi mà ông Năm Lôi muốn dẫn bọn họ đi nhất định là mắt của sát trận. Đến lúc đó, ông ta sẽ bộc lộ ra gương mặt thật của mình.

Lý Dục Thần đương nhiên không sợ. Anh cũng không muốn chơi đùa cùng ông ta, chỉ là có chút hứng thú với trận pháp cổ xưa này mà thôi. Dù sao năm đó, Thích tướng cũng là một vị tướng lớn, người ta kể rằng trong thời loạn trên biển, ngoại trừ hải tặc người Oa, còn có hải yêu, nếu không có yêu thú giúp đỡ thì làm sao những hải tặc người Oa đó có thể đột phá tuyến phòng thủ hàng hải của triều Thiên.

Rất nhanh, ông Năm Lôi đã dẫn theo bọn họ đi tới cuối con đường. Ông ta vặn một cơ quan trên vách tường, cửa đá mở ra.

Bên trong là một căn phòng có bày một chiếc bàn thật lớn, trên bàn đặt một bộ bài poker, nhìn qua thì đây là một bàn đánh bạc.

Ông Năm Lôi nói: “Đến rồi, mời ngồi”.

Chị Mai hỏi: “Ông Năm Lôi, ông dẫn chúng tôi tới đây làm gì?”

Ông ta cười hì hì, nói: “A Mai, tôi biết bà tìm tôi làm gì. Có phải bà muốn biết sư phụ đã chết như thế nào, đúng không?”

“Là do ông hại chết?”, đôi mắt đẹp của chị Mai lóe lên tia sáng lạnh lẽo, âm thanh lạnh lùng nói.

“Ôi, lời này không thể nói lung tung!”, ông Năm Lôi nói: “Tôi mặc dù không phải người tốt lành gì, nhưng tôi cũng sẽ không làm chuyện khi sư diệt tổ đó”.

“Vậy thì là ai?”

Ông Năm Lôi kéo ghế ra, ngồi xuống bắt đầu thừa nước đục thả câu.

“A Mai, không phải tôi không muốn nói cho bà, bà biết tôi là kiểu người có chuyện gì cũng muốn đánh cược một ván. Bà cũng là cao thủ của Thiên Môn, tay của bà không chậm hơn tôi, hai người chúng ta cũng coi như là một đôi do trời đất tạo nên, bà nói có đúng không?”

Ông Năm Lôi cố ý dùng từ không chuẩn, biến kỳ phùng địch thủ thành trời đất tạo nên.

Chị Mai cười mỉa, nói: “Ông muốn đánh cược với tôi sao?”

Ông Năm Lôi nói: “Không sai, hai người chúng ta cược một ván. Nếu bà có thể thắng tôi, tôi sẽ nói cho bà biết sư phụ chết như thế nào. Chẳng qua nếu bà thua…”

“Thua thì làm sao?”

“Nếu bà thua, buổi tối hôm nay, bà chính là người của tôi”, ông ta nheo mắt nhìn chị Mai.

“Ông nghĩ cái đéo gì thế!”, Chị Mai quát.

“Haha, xem ra bà không dám đánh cược với tôi rồi. Thiên thủ Quan Âm, cũng chỉ là hư danh mà thôi”, ông Năm Lôi cười mỉa, mặt mũi dữ tợn run lên, dường như đã ăn chắc chị Mai: “Bà không cá cược thì quên đi. Ai giết sư phụ, bà chỉ có thể tự mình đi hỏi ông ấy”.

Chị Mai nhíu mày, do dự một chút, nói: “Được, tôi đồng ý với ông. Nhưng nếu ông vì thua mà muốn đổi ý, tôi sẽ giết ông!”

Ông Năm Lôi cười, nói: “Tôi dù có nợ cái gì, thì cũng sẽ không nợ đánh cược”.

Chị Mai hỏi: “Ông muốn cược như thế nào?”

Ông năm Lôi nói: “Chơi bài poker đi, cách chơi thì tùy bà chọn”.

Chị Mai liếc bài poker nhìn trên bàn, hừ lạnh, nói: “Tôi không thể tin vào bài của ông”.

Ông năm Lôi nói: “Tôi còn chưa hèn hạ đến mức động tay chân lên bài poker, bà có thể kiểm tra bài”.

Vừa nói, ông ta vừa cầm một bộ bài poker, sau khi mở ra thì nhẹ nhàng hất lên, các lá bài trượt đến trước mặt chị Mai, được xếp ngay ngắn trên bàn.

Chị Mai đang định đi kiểm tra bài thì đột nhiên nghe thấy Lý Dục Thần nói: “Quá phiền phức”.

Chị Mai quay sang, nhìn Lý Dục Thần.