Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 1144



Chương 1147

“Tại sao lại phải chuyển đến đây”.

“Vì… sư mệnh đi?”

“Sư phụ, là sư mệnh, hay là sứ mệnh?”

“Cái này, đều có đi”.

“Cái nào sư mệnh, cái nào là sứ mệnh?”

“Chuyện này nói ra thì phức tạp lắm”.

Lão hòa thượng Hải Không chậm rãi kể lại chuyện xưa.

Tiểu hòa thượng Bình Ba nghe đến mê mẩn, cũng không chú ý đến lúc này từng đám mây tím đang bay cao lên từ núi Chiêu Bảo, hiện ra đầy bầu trời.

Cậu ta chỉ cảm thấy cả người Hải Không trở nên thần thánh trong từng tầng ánh sáng màu tím.

Lúc Hải Không kể xong, trời chiều vừa vặn buông xuống, ánh sáng tím trên bầu trời cũng tản đi.

Bình Ba trở về từ trong câu chuyện xưa thần kỳ kia, dùng ánh mắt sùng bái nhìn sư phụ, vô cùng ước mơ mà hỏi:

“Sư phụ, vậy bây giờ chúng ta sẽ về Phổ Đà sao?”

“Không, không trở về Phổ Đà”, Hải Không lắc đầu.

“Vậy thì đi đâu?”

“Hoàn tục”.

“A!”, Bình Ba vô cùng kinh hãi: “Hoàn tục làm cái gì?”

“Hoàn tục, cưới vợ đi”, Hải Không bình tĩnh nói.



Sông Dũng mãnh liệt chảy qua dưới chân núi Chiêu Bảo, nước sông cuồn cuộn chảy vào biển Hoa Đông.

Trên sông có một vài con thuyền qua lại, đi ra đi vào bến cảng.

Ngay ở bên kia bờ sông có một bến tàu nhỏ, vừa vặn có thể nhìn thấy thành Uy Viễn xa xa phía đối diện. Ở bến tàu có mấy chục chiếc thuyền lớn nhỏ đang đậu, dưới ánh tà dương, bóng thuyền đong đưa trong nước.

Khi trời chiều buông xuống, mặt sông dần dần trở tối, cái bóng của con thuyền càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng tan biến trong nước sông.

Nhưng lại có một con thuyền vô cùng kỳ quái, bóng dáng của nó vẫn luôn ở nơi đó, cho dù ánh nắng có biến ảo thì nó vẫn không hề thay đổi.

Thẳng đến khi ánh sáng màu tím tan hết, bóng thuyền khoan thai chuyển động, vậy mà lại rời khỏi thân thuyền, lấy tốc độ cực nhanh lao vào bờ, chuyển động về phía những tòa nhà dày đặc phía xa trong ánh hoàng hôn ở bờ sông, chỉ trong chốc lát đã biến mất trong bóng đêm mênh mông của thành phố Dũng.

Liễu Chấn Võ đứng trên Tàng Thư Lâu có lịch sử lâu đời của nhà họ Liễu, dựa vào lan can nhìn ra xa.

Mấy người tinh nhuệ trẻ tuổi trong nhà đều đã được phái ra ngoài, do mấy vị trưởng lão tự mình dẫn đội, gia chủ Liễu Kim Sinh cũng đã ra ngoài, đến bây giờ còn chưa thấy trở về.

Mí mắt của Liễu Chấn Võ vẫn luôn mấp máy.

Ông ta có một dự cảm bất thường.

Trên đại hội võ lâm, ông ta đã tận mắt chứng kiến được Lý Dục Thần bày ra lực lượng kinh khủng. Loại năng lực này đã vượt xa giới hạn của võ đạo.