Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 1156



Chương 1159

Ngưu Nhật Thiên vừa lái tàu vừa giới thiệu đảo Cửu Long. Giọng nói của anh ta đứt quãng trong gió biển, nhưng vẫn có thể nghe rõ ràng.

Nghe có vẻ anh ta có một tình cảm rất sâu sắc với đảo Cửu Long, cộng thêm tính cách phóng khoáng và chất giọng thô lỗ, lúc giới thiệu tự có thêm một vẻ hào hùng.

“Vậy đảo nam thì sao?”, Lý Dục Thần hỏi.

“Đảo nam sao, đó là nơi đại đảo chủ của chúng tôi bế quan”, Ngưu Nhật Thiên nói: “Nói ra có lẽ hai người không tin, nhưng trên đảo nam có rồng, rồng thật đấy!”

Nếu hai ngày trước nghe nói như thế, chắc chắn chị Mai sẽ không tin.

Nhưng bà ta đã được nhìn thấy hai long hồn ở cổng thành Uy Viễn sông Dũng, lúc này nghe thấy có rồng thật thì không còn cảm thấy kinh ngạc nữa.

Ngược lại nếu trên đảo Cửu Long không có rồng mới là chuyện lạ.

Nếu không Hỏa Long Châu từ đâu ra? Và vì sao lại gọi là đảo Cửu Long?

Ngưu Nhật Thiên thấy dáng vẻ bình tĩnh của hai người, không khỏi có chút thất vọng.

“Haiz, biết ngay là hai người không tin mà”.

Chị Mai cười nói: “Muốn chúng tôi tin thì cậu phải dẫn chúng tôi đi xem chứ”.

Ngưu Nhật Thiên lắc đầu: “Khó mà làm được. Đảo nam là nơi đại đảo chủ bế quan, không có sự cho phép của ba vị đảo chủ, ai cũng không thể đến đó”.

“Một hòn đảo lớn như vậy, mấy người còn có thể đề phòng được người khác đến đó sao?”

“Haha, hai người không biết rồi, không có chúng tôi dẫn đường, tàu thuyền bên ngoài căn bản không đến gần được đảo nam”.

“Vì sao?”

“Tôi cũng không biết vì sao, dù sao theo lẽ trước đây thì sẽ bị lạc đường”.

Trong lòng Lý Dục Thần khẽ động, theo lời của Ngưu Nhật Thiên thì chắc hẳn đảo nam có pháp trận bảo vệ. Nhưng lúc anh quan sát trên không trung cũng không phát hiện đảo Cửu Long có trận pháp cấm chế gì, xem ra trận pháp này được bố trí ở dưới nước, trên không trung không có cấm chế, như vậy là chỉ muốn đề phòng thứ ở trong nước thôi.

Ngưu Nhật Thiên sẽ không biết được nhiều chuyện hơn, cho nên anh cũng không hỏi nhiều, dù sao cũng chẳng có liên quan gì đến anh.

Hôm nay đến đây chủ yếu là trả Hỏa Long Châu lại cho bọn họ, sau đó giải thích rõ ràng chuyện chị Mai trộm Mỹ Nhân châu là được rồi.

Bây giờ biết ở trên đảo có người của Thái Dương Thánh Giáo đang truyền giáo, như vậy đương nhiên cũng phải đi xem xét một chút.



So với đảo lớn chính giữa thì diện tích đảo bắc nhỏ hơn rất nhiều, nhưng lại phồn hoa hơn nhiều.

Nhà cửa trên đảo giữa rất thưa thớt, hơn nữa đều thấp bé, giống như một đảo đánh bắt cá bình thường, nơi đông đúc nhất cũng chỉ có thị trấn nhỏ ở trung tâm. Ngược lại là có khung cảnh đẹp đẽ, mọi người sinh sống tự tại, cũng là một nơi nghỉ dưỡng tốt.

Phía bắc đảo bắc có một bến cảng lớn, đậu đầy tàu thuyền lớn nhỏ. Nơi này là một trong số những bến cảng vận chuyển hàng hóa, bắc giáp Đông Doanh, tây hướng về phía đất liền, nam thông đến Lữ Tống.

Bến cảng kéo dài sang hai bên, lại xây dựng một khu khai thác với vô số nhà máy. Tiến vào bên trong sẽ thấy thấp thoáng những khu dân cư hiện đại hóa đủ mọi màu sắc.