Trong phương án đó đương nhiên cũng có điều chỉnh nhân sự, nhưng loại chuyện này không vội vàng được, Lang Dụ Văn cũng chỉ có thể để người trên đảo làm trước, lại điều hai người đáng tin từ tập đoàn Kinh Lý lên đảo, trợ giúp đám người Trữ Phượng Toàn làm việc thôi.
…
Trong khoảng thời gian Lang Dụ Văn bận rộn ở trên đảo Cửu Long, tin tức nhà họ Liễu ở thành phố Dũng bị diệt môn cũng bắt đầu lên men.
Nhà họ Liễu có truyền thống luyện võ, gia thế lừng lẫy, cộng thêm đã từng có công bảo vệ vùng biển, thanh danh không tệ, cũng qua lại với rất nhiều hào môn thế gia.
Bây giờ lại bị diệt trong vòng một đêm, chuyện này đương nhiên đã gây ra chấn động không nhỏ.
Rất nhiều cao thủ võ lâm đều đi đến nhà họ Liễu điều tra chân tướng, trong đó cũng không ít người tu hai loại võ đạo. Bọn họ đã phát hiện ra ma khí trong đống đổ nát âm trầm như địa ngục cả nhà họ Liễu.
Thế là việc này liền kinh động đến chính đạo Huyền Môn xung quanh.
Sau khi được nhiều người kiểm chứng, đã xác định được mấy manh mối:
Đầu tiên, nhà họ Liễu diệt môn chắc chắn có liên quan đến ma đạo.
Thứ hai, bảo vật gia truyền của nhà họ Liễu – Thất Trọng Bảo Hàm đã biến mất.
Thứ ba, trước khi nhà họ Liễu diệt môn, Lý Dục Thần đã từng tới đây, sau khi nhà họ Liễu bị diệt môn một ngày mới rời khỏi.
Cứ như vậy, người bị tình nghi diệt môn nhà họ Liễu liền chỉ về hướng Lý Dục Thần.
Đương nhiên, bởi vì không có chứng cứ trực tiếp, mọi người cũng chỉ nghi ngờ, còn chưa kịp tới cửa chất vấn.
Dù sao Lý Dục Thần bây giờ là Tông Sư số một Nam Giang, đang cực kỳ nổi tiếng.
Người đầu tiên nói cho Lý Dục Thần chuyện này là Tiền Khôn.
Tiền Khôn cũng không nói kỹ càng, chỉ gọi điện thoại nói đơn giản, để Lý Dục Thần cẩn thận một chút. Nếu như cần, ông ta có thể ra mặt mời người liên quan đến, tổ chức một cuộc họp nói cho rõ ràng.
Lý Dục Thần trực tiếp từ chối.
Nói cho rõ ràng? Nói rõ cái gì?
Không làm sai thì không cần giải thích, anh căn bản khinh thường làm loại chuyện này.
Sau khi Lang Dụ Văn trở về liền báo cáo thành quả đến đảo Cửu Long với anh.
Lý Dục Thần nhìn dáng vẻ hưng phấn nước miếng văng tung tóe của Lang Dụ Văn, cười nói: “Chú Lang, rất ít khi thấy chú kích động như vậy!”
Lang Dụ Văn nói: “Có thể không kích động sao? Có đảo Cửu Long và tập đoàn Kinh Lý, tôi rất có lòng tin về việc phục hưng nhà họ Lý!”
Lý Dục Thần gật đầu nói: “Chú Lang, trong khoảng thời gian này chú cũng mệt mỏi rồi, chuyện đảo Cửu Long và tập đoàn Kinh Lý cứ để từ từ, cho người phía dưới xử lý, tôi dẫn chú ra ngoài đi dạo”.
Lang Dụ Văn kinh ngạc nói: “Đi đâu?”
“Thành phố Long”, Lý Dục Thần nói.
Lang Dụ Văn giật mình: “Đi thành phố Long làm gì?”
Lý Dục Thần mỉm cười, nói: “Tôi đã đồng ý với chú là sẽ giúp chú lấy lại toàn bộ Giang Đông mà”.
Lang Dụ Văn nghe vậy thì trở nên vô cùng kích động.
Nhưng rất nhanh ông ta đã tỉnh táo lại, trầm ngâm nói: “Cậu Lý, tập đoàn Kinh Lý vừa mới cất bước, đảo Cửu Long cũng cần thời gian để phát triển và thu gom lòng người. Bây giờ đi Giang Đông có phải hơi sớm hay không?”