Nhưng Lý Dục Thần lại không nhìn ông ta cái nào, chỉ nhìn Cổ Thủ Mặc đang quỳ dưới đất, hỏi: “Tôi có thể đánh bay mái nhà của ông được không?”
Cổ Thủ Mặc run rẩy nói: “Đánh được! Đánh được!”
Lý Dục Thần thu hồi Thiên Đô lệnh, cũng không nói thêm gì nữa.
Thiên Đô vừa ra, vạn tiên nghe lệnh. Gặp người có lệnh này như gặp Tiên Tôn. Huyền Môn trong thiên hạ đều phải tuân theo.
Đây chính là quyền uy, đây chính là uy tín. Không có người nào sẽ chất vấn sứ giả Thiên Đô, đương nhiên Cổ Thủ Mặc cũng sẽ không.
Ông ta đứng lên, cúi người hành lễ với Lý Dục Thần, sau đó quay người nhìn Lưu Mạnh Vũ, quát: “Ông còn không biết sai ư?”
Một tiếng hét lớn này dùng pháp thuật âm lôi trấn hồn, tiếng như sấm sét đánh thẳng vào linh hồn.
Lưu Mạnh Vũ sợ đến mức cả người chấn động, run rẩy nói: “Sư huynh, tôi biết sai rồi!”
“Đừng gọi tôi là sư huynh! Ông đã phạm lỗi gì, hãy nói đúng sự thật! Nếu không thể hoàn toàn tỉnh ngộ, chân thành tạ tội, tổ sư gia cũng không thể cứu được ông!”
Thật ra là Cổ Thủ Mặc đang nhắc nhở Lưu Mạnh Vũ, cho ông ta một cơ hội. Nếu có thể tỉnh ngộ, giữ vững đạo tâm thì vẫn còn có cơ hội, ít nhất Cổ Thủ Mặc sẽ cầu xin cho ông ta. Lấy danh nghĩa toàn bộ phái Mao Sơn và tổ sư gia để bảo đảm, thượng sứ Thiên Đô cũng không phải là người không nói đạo lý.
Nhưng dường như Lưu Mạnh Vũ lại hiểu sai ý, cho rằng muốn ông ta chối bỏ tội lỗi, vội vàng nói: “Đều là Phan Phượng Niên sai sử tôi làm, tôi cũng chỉ bị che mắt thôi. Sư huynh, chuyện này thật sự không liên quan đến tôi!”
Lý Dục Thần khẽ thở dài một hơi. Sao anh có thể không hiểu được mục đích của Cổ Thủ Mặc chứ, vốn dĩ nể mặt tổ sư gia của Mao Sơn, anh cũng sẽ cho chút thể diện, dù sao chủ mưu Phan Phượng Niên đã chết. Nhưng Lưu Mạnh Vũ này lại quá ngu xuẩn, đã đến nước này rồi mà vẫn còn trốn tránh trách nhiệm.
Cổ Thủ Mặc tức giận đến run rẩy cả người, cả giận nói: “Im ngay! Ông đã dùng tới Tác Hồn Thuật còn nói chuyện này không liên quan tới ông? Phan Phượng Niên chỉ là phàm phu tục tử, ông đường đường là đệ tử Mao Sơn mà lại bị một kẻ phàm phu tục tử che mắt, còn không biết xấu hổ nói ra miệng? Chối đẩy như thế, đâu có chút suy nghĩ biết sai nhận sai nào?”
Lưu Mạnh Vũ hoảng hốt nói: “Sư huynh, tôi biết sai rồi! Nhưng điều này thật sự không thể trách tôi. Phan Phượng Niên nói chỉ cần tôi giúp ông ta làm chuyện này, ông ta sẽ chi tiền giúp chúng ta sửa chữa Vạn Thọ Cung. Hơn nữa ông ta còn nói, năm đó tám gia tộc lớn đã đuổi ông Lang ra khỏi Giang Đông, Mao Sơn chúng ta cũng góp sức. Nếu để cho ông Lang vùng dậy lần nữa, ông ta chẳng những sẽ trả thù bọn họ mà cũng sẽ tới trả thù Mao Sơn chúng ta”.
Cổ Thủ Mặc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn Lưu Mạnh Vũ, lắc đầu nói: “Lưu sư đệ à Lưu sư đệ, ông đúng là quá hồ đồ! Mao Sơn còn phải sợ người khác trả thù sao? Từ khi tổ sư mở động thiên phúc địa tới nay đã trăm ngàn năm trôi qua, Mao Sơn chúng ta đã đắc tội biết bao nhiêu người? Nếu sợ người khác trả thù, còn học tu hành cái gì, học pháp cái gì? Lại nói, nhà họ Phan và ông Lang là phân tranh thế tục, sao Mao Sơn chúng ta lại có thể tham gia được?”
Lưu Mạnh Vũ nói: “Là thật, sư huynh, Phan Phượng Niên nói năm đó là Nguyên sư thúc của Vạn Ninh Cung tạo cục phá thế của Lang Dụ Văn, khiến đế quốc thương nghiệp của ông ta suy bại”.
“Cái gì?”, Cổ Thủ Mặc vô cùng kinh hãi: “Ông nói là Nguyên sư thúc? Làm sao có thể?”
“Đúng thế, Phan Phượng Niên nói chắc như đinh đóng cột, chính là bởi vì tôi tin vào lời của ông ta, lại nghĩ đến việc Nguyên sư thúc bây giờ đang bế quan, tôi làm vãn bối phải giải quyết phiền toái cho ông ta, cho nên mới…”