Nguyên Định Nhất lạnh lùng nhìn Lý Dục Thần: “Sao hả? Có phải rất thoải mái không? Thoải mái hơn cả làm việc với đàn bà? À, không đúng, hẳn là cậu chưa từng hưởng qua mùi vị kia đi? Đáng tiếc, một chú chim non sắp phải chết rồi!”
Lý Dục Thần ngẩng đầu, trừng mắt liếc nhìn ông ta.
Nguyên Định Nhất giật nảy mình, lui về phía sau mấy bước. Nhưng giờ phút này pháp lực của ông ta cũng sắp hết, bị đất đá trong đống đổ nát vướng chân, lảo đảo suýt ngã sấp xuống.
Ông ta vội vàng ổn định thân hình, điều chỉnh hơi thở, lấy ra một viên thuốc nhét vào trong miệng.
Lại nhìn Lý Dục Thần vẫn dùng kiếm chống đất, hai tay nắm chuôi kiếm, sức lực cả người đều đè vào đó. Thoạt nhìn nếu không có thanh kiếm này làm tay vịn, chắc chắn anh sẽ ngã xuống.
Dược lực nhanh chóng tản ra khắp người, Nguyên Định Nhất cảm giác tay chân thoải mái, tràn ngập lực lượng, ha ha cười nói:
“Thằng nhóc kia, hành tẩu giang hồ, trên người sao có thể không mang theo chút dược giúp khôi phục nguyên khí chứ? Có điều, sau này cậu cũng không còn cơ hội mang theo nữa. Hôm nay, tôi sẽ đưa cậu lên trời, đi gặp ông bố ngu xuẩn của cậu đi!”
Ông ta vừa nói xong, chợt thấy Lý Dục Thần đứng thẳng người.
Trong khoảnh khắc, mưa gió ập xuống, sông núi phai màu.
Một đạo kiếm khí màu đen bắn ra từ trong tay Lý Dục Thần, trông chẳng khác gì một con rồng khổng lồ màu đen, lao thẳng tới Nguyên Định Nhất.
Một tiếng ầm vang.
Thân thể Nguyên Định Nhất biến mất không còn tăm hơi.
Gò núi phía xa bị vỡ đôi.
Để lại trên mặt đất một khe hở thật dài.
Lý Dục Thần đứng trong phế tích, một tay cầm kiếm như chiến thần.
Trên Mao Sơn, từ trên đỉnh núi, vài điểm sáng xanh bay lên cao, rơi xuống phía trước Vạn Trữ Cung.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Mấy lão đạo sĩ nhìn Vạn Trữ Cung đã thành phế tích, nhíu mày hỏi.
Lúc này có thêm một điểm sáng xanh rơi xuống đất, hóa ra là trụ trì Vạn Phúc Cung, Cổ Thủ Mặc.
Cổ Thủ Mặc thấy mấy lão đạo, thi lễ nói: “Mấy vị sư thúc, chuyện gì đã kinh động đến mọi người?”