Nghê Hoài Kỳ nói: “Tôi muốn dẫn Lang Dụ Văn về Kim Lăng giao cho nhà họ Trương, tạm thời không giết được. Còn tên kia thì giao cho người nhà họ Phan xử lý đi, chẳng phải bọn họ nên báo thù cho Phan Phương Niên hay sao, đúng lúc cho bọn họ hả giận”.
“Vậy Lý Dục Thần thì sao?”, Hầu Khuê Đông bỗng hỏi: “Có muốn đi Nam Giang…”
Nghê Hoài Kỳ lắc đầu nói: “Hà Trường Sinh không rõ sống chết, nhà họ Liễu bị diệt môn, chuyện cụ thể liên quan đến Lý Dục Thần không rõ ràng, Nam Giang cũng không phải địa bàn của chúng ta, không cần hành động liều lĩnh. Hôm nay chúng ta ở lại nhà họ Phan hết một tối, nếu Lý Dục Thần tới cứu Phan Phượng Niên thì ta đây bèn liên thủ bắt cậu ta”.
“Nhưng mà…”, Hầu Khuê Đông trầm ngâm: “Nghe nói Lý Dục Thần dùng một kiếm chém chết tông chủ Thiên Nhẫn Tông của Đông Doanh Itazura Kazuyoshi tại đại hội võ lâm ở Tiền Đường, được coi là tông sư số một của Nam Giang. Ông và tôi liên thủ liệu có hơi mạo hiểm không? Lỡ như…”
“Hừ! Lời đồn này hơn phân nửa là phóng đại, giới trẻ ngày nay rất giỏi thổi phồng mọi chuyện”.
“Chẳng phải khi ấy hội trưởng Bách cũng ở đó hay sao?”
“Bách Phú Minh à? Hahaha, bản thân ông ta cũng là một tông sư nhưng võ công nửa nạc nửa mỡ, biết đầu Lý Dục Thần kia là kia là do ông ta chỉ bảo”, Nghê Hoài Kỳ khinh thường nói.
Hầu Khuê Đông biết Nghê Hoài Kỳ và Bách Phú Minh bất hòa, nghe cũng chỉ nghe cho có, vậy nên hơi nhíu mày.
Nghê Hoài Kỳ biết ông ta nghĩ gì bèn mỉm cười thần bí, thấp giọng nói: “Sư phụ tôi cũng đến đây”.
Hầu Khuê Đông kinh hãi: “Cái gì? Hoàng Phủ tông sư cũng đến đây sao?”, rồi dáo dác nhìn xung quanh: “Ở đâu thế, có thể dẫn tôi đi chào hỏi không”.
Nghê Hoài Kỳ nói: “Hành tung của sư phụ tôi không dễ nhìn ra vậy đâu. Ông cứ yên tâm đi, chỉ cần Lý Dục Thần dám đến thì đảm bảo cậu ta đến không có đường về!”
“Có Hoàng Phủ tông sư ở đây thì hiển nhiên rồi”.
Hầu Khuê Đông thở phào, Hoàng Phủ Hiền là tông sư số hai của Hoa Đông, gần ngang tay với Chu Khiếu Uyên. Không có ít lời đồn rằng cảnh giới của ông ta đã vượt qua Chu Khiếu Uyên rồi, chẳng qua là Chu Khiếu Uyên nổi tiếng sớm nên thân phận cao hơn thôi.
Hoàn Phủ Hiền đến đây, lại có thêm ông ta và Nghê Hoài Kỳ, với ba người bọn họ, đừng nói là tên Lý Dục Thần cỏn con, cho dù là ngôi sao sáng của giới võ lâm phương Bắc, tông sư đệ nhất thủ đô Tiêu Sanh đến đây thì bọn họ cũng không yếu thế.
“Tên Lý Dục Thần này thật không đơn giản, đến cả Hoàng Phủ tông sư cũng phải kinh động!”, Hầu Khuê Đông nói.
“Ai bảo cậu ta đắc tội với người không nên đắc tội!”, Nghê Hoài Kỳ nói: “Nghe bảo nhà họ Liễu bị diệt môn là do cậu ta làm, đây đúng là cái cớ tốt nhất, hơn nữa có thêm chuyện của nhà họ Phan nữa, tên họ Lý kia chết chắc rồi”.
“Vậy nếu hôm nay cậu ta không đến thì sao?”
“Không đến ư, vậy thì chờ thêm hai ngày, Lang Dụ Văn ở trong tay chúng ta thì cậu ta cũng sẽ mò tới thôi. Nếu qua hai ngày cậu ta vẫn không đến thì chúng ta trở về Kim Lăng, giao Lang Dụ Văn cho Trương Hãn Thanh. Còn Lý Dục Thần sẽ có người xử lý”.
“Hoàng Phủ tông sư có định đến Nam Giang không?”
“Tôi cũng không biết, có lẽ người kia sẽ tự mình ra tay!”
“Ai thế?”
Hầu Khuê Đông rất hiếu kỳ, nghe thì hình như là một người còn lợi hại hơn Hoàng Phủ Hiện, thậm chí còn có thể khiến Hoàng Phủ Hiền nghe lệnh mình.