Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 1243



Chương 1254

“Tạm… Tạm thời vẫn chưa biết rõ, có mười mấy cái máy xúc và cần cẩu, đều là được đưa tới từ Kim Lăng và Qua Châu”.

“Hôm qua không phải tôi đã bảo mấy người phải chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ rồi sao? Đám người trong nhà đâu? Đều chết sạch rồi à?”

“Dựa… Dựa theo lời dặn của ông, tất cả mọi người đều đã được triệu tập, canh giữ ở nhà chính và nhà tổ tiên, còn có mấy vị thiếu gia tiểu thư ở bên ngoài cũng đều được gọi về. Nhưng… nhưng mà… Ai có thể nghĩ tới bọn họ lại quay sang đào mộ chứ!”

“Từ Thông! Tôi không đội trời chung với ông!”

Nghê Hoài Kỳ nổi giận lôi đình, điều này đã vượt qua ranh giới cuối cùng của ông ta.

Ông ta làm sao cũng không nghĩ ra được Từ Thông sẽ hèn hạ vô sỉ, làm ra loại chuyện thất đức như thế này.

“Mấy người, đầu tiên là ngũ mã phanh thây hai tên đang bị treo trên cây ra, còn cả tên Lang Dụ Văn kia nữa, cắt hết gân chân gân tay, móc mắt ra, giữ mạng ông ta lại chờ tôi trở về!”

Thuộc hạ đang muốn làm theo lời sai bảo của ông ta, điện thoại của Nghê Hoài Kỳ đột nhiên vang lên.

Ông ta nhìn thoáng qua, là một dãy số xa lạ.

“Alo…”

“Nghê Tông Sư, tôi là Từ Thông. Kinh Khẩu của các ông đúng là chỗ tốt, thuộc hạ tôi nói với tôi, bọn họ chỉ tùy tiện đào một chút ở Kinh Khẩu thôi, đã đào ra không ít bảo bối, ngoại trừ vàng bạc châu báu ra thì còn có không ít xương cốt…”

“Từ Thông! Rốt cuộc là ông muốn làm gì?”

“Ông gấp cái gì! Không phải tôi đang nói với ông một tiếng sao, mấy thứ đó được tìm thấy ở Kinh Khẩu quê quán của ông, tôi có thể không điện thoại cho ông sao? Xem ra hình như ông không cảm thấy hứng thú lắm thì phải! Nếu ông đã không thấy hứng thú, vậy bỏ đi, tôi sẽ chia vàng bạc tài bảo cho đám thuộc hạ, còn đống xương cốt kia không có tác dụng gì thì ném vào trong Trường Giang là được”.

“Ông dám!”, Nghê Hoài Kỳ tức hổn hển: “Từ Thông, tên tiểu nhân hèn hạ vô sỉ này! Đường đường là gia chủ nhà họ Từ, thế mà ngay cả chuyện đào mộ trộm mộ cũng có thể làm được!”

Từ Thông cười ha ha nói: “Tôi chưa bao giờ rêu rao mình là quân tử, tôi chính là kẻ tiểu nhân, thì sao chứ? Dù sao cũng còn tốt hơn đám ngụy quân tử các ông”.

“Vô sỉ! Hèn hạ! Ông mà dám động đến mấy thứ đó, tôi sẽ giết cả nhà ông!”

“Nghê Tông Sư, sao đám người luyện võ các ông đều nóng tính như lửa vậy? Nếu mà ông muốn ấy, thì cứ nói thẳng đi! Ông không nói, chỉ biết mỗi phát cáu, làm sao tôi biết ông muốn cái gì? Tôi là người làm ăn, nếu ông thành tâm, chúng ta có thể bàn bạc điều kiện”.

“Ông muốn thế nào?”

“Lang Dụ Văn còn đó không? Ông cho ông ta nghe máy, tôi nói với ông ta mấy câu”.

“Không có khả năng!”

“Có nghĩa là không muốn đàm phán đúng không? Được thôi, tôi sẽ bảo bọn họ ném hết đống xương cốt kia đi. À đúng rồi, tôi còn có một trường đấu chó, chó rất thích ăn xương, cũng không biết chôn dưới đất lâu như vậy rồi có bị mốc meo biến chất hay không”.

“Từ Thông!”, Nghê Hoài Kỳ chợt quát lên: “Tốt nhất là ông đừng làm loạn, nếu không tôi… Alo… Alo…”

Nghê Hoài Kỳ phát hiện ra Từ Thông đã cúp điện thoại.

Lần này ông ta có chút sốt ruột.

Nhà họ Nghê bị đào mộ tổ, vàng bạc tài bảo chôn ở trong mộ tổ còn dễ nói, nhưng còn có nhiều hài cốt của tổ tiên như vậy, nếu bị ném vào trong nước hay là cho chó ăn, vậy đúng là ông ta sẽ không có cách nào đối mặt với liệt tổ liệt tông nữa.