Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 1268



Chương 1268

Mấu chốt là, ở đây không có một ai đánh thắng được nó.

Mị thuật của chị Mai cũng vô dụng.

Chẳng qua, Bạch Kinh Kinh không phải hoàn toàn không hiểu nhân tình, nó rất có cảm tình với Mã Sơn, chỉ là nó không hy vọng Lý Dục Thần xảy ra chuyện hơn.

“Các người hoàn toàn không biết tình huống của cậu chủ. Lần bế quan này của cậu chủ không tầm thường, đã đến biên giới tẩu hỏa nhập ma! Các người đều luyện võ, không biết tẩu hỏa nhập ma có ý nghĩa như thế nào. Tôi là yêu tu, chỉ có tôi biết, một khi cậu chủ nhập ma, hậu quả đó không ai có thể gánh vác nổi!

Chị Mai biết Bạch Kinh Kinh nói đúng. Trải qua hành trình đi đến thành phố Dũng, bà ta cảm nhận được sự khác biệt giữa tu tiên và luyện võ.

Tu tiên giả mạnh hơn, nhưng nguy hiểm phải đối mặt lớn hơn luyện võ gấp nhiều lần.

Luyện võ tẩu hỏa nhập ma nhiều nhất là phế đi gân mạch, biến thành kẻ điên. Nhưng tu tiên tẩu hỏa nhập ma, thật sự có khả năng vạn kiếp bất phục.

Nhưng Mã Sơn cũng không thể không cứu.

Chị Mai rất rõ ràng, mối quan hệ giữa Mã Sơn và Lý Dục Thần còn thân hơn cả anh em ruột.

“Tại sao mọi người không đi mời Hồ lão trung y?”, Bạch Kinh Kinh hỏi.

Bạch Kinh Kinh nhắc nhở chị Mai. Bà ta quyết định thật nhanh, đi Tiền Đường cùng với ông hai Phùng, mời Hồ Sư Ước trở về, thuận tiện còn đi đại học Nam Giang đón Đinh Hương và Lâm Mộng Đình.

Tình cảm giữa Đinh Hương và Mã Sơn còn thân hơn với Lý Dục Thần. Dù sao, giữa khoảng thời gian đó, Lý Dục Thần từng rời đi mười năm, mà Mã Sơn và Đinh Hương vẫn luôn sống nương tựa lẫn nhau.

Nhìn thấy dáng vẻ của Mã Sơn, Đinh Hương lập tức bật khóc.

Nhưng cô ấy không biết nên làm cái gì, nếu quấy rầy Lý Dục Thần, ngộ nhỡ trúng phải tình huống nguy cấp, hậu quả khó mà lường được.

Chỉ có thể gửi hi vọng ở Hồ Sư Ước.

Xem xong, Hồ Sư Ước cũng nhíu chặt mày.

“Với y thuật của tôi, có thể giữ được tính mạng của hai người, nhưng muốn làm bọn họ khỏi hắn, tôi không thể ra sức”.

Sau khi trải qua trị liệu, Hồ Sư Ước còn nói: “Vẫn nên mau chóng nghĩ cách để cậu Lý xuất quan, muộn quá, dù hai người giữ lại tính mạng thì sợ rằng sẽ biến thành tàn tật”.

Hồ Sư Ước viết đơn thuốc, để lại chút thuốc đặc chế của nhà họ Hồ liền đi.

Mặc dù Mã Sơn và anh Thái bảo vệ được mạng sống, nhưng trong lòng mọi người vẫn bất ăn, lại lần nữa tranh luận về việc có phải gọi Lý Dục Thần xuất quan sớm không.

Cuối cùng, Lâm Mộng Đình đập bàn: “Gọi!”

Lâm Mộng Đình nói: “Dục Thần là hạng người gì tôi rất rõ ràng, nếu anh Mã Sơn không cứu về được, dù Dục Thần có thuận lợi xuất quan, nội tâm anh cũng nhất định sẽ áy náy. Loại áy náy này sẽ theo anh cả một đời, ảnh hưởng đến con đường tu hành của anh, sau này anh sẽ rất khó lại có đột phá. Cùng với để anh áy náy và hối hận cả đời, không bằng hiện tại liền mạo hiểm một chút”.

“Tôi tin tưởng, nếu để chính Dục Thần tới chọn, giữa mạng sống của Mã Sơn và anh ấy tẩu hỏa nhập ma, anh nhất định sẽ chọn cứu Mã Sơn!”, trên mặt Lâm Mộng Đình lộ ra vẻ quả quyết: “Tôi đi gọi! Xảy ra chuyện thì tôi phụ trách!”

Bạch Kinh Kinh biết Lâm Mộng Đình là vị hôn thê của cậu chủ, sau khi Lâm Mộng Đình nói rõ đạo lý với nó, cuối cùng cũng đồng ý.

Thế là, sau khi Bạch Kinh Kinh rút pháp trận thủ hộ, Lâm Mộng Đình đẩy ra cánh cửa kia.

Trong phòng tràn ngập mây mù màu tím.