Dù sao cũng là tông sư, không đến mức kinh hồn bạt bía như đệ tử bên ngoài.
Nghê Hoài Kỳ cảm thấy Hầu Khuê Đông chắc chắn là vì không hề có chuẩn bị trước mới bị Lý Dục Thần chém đầu.
Phía sau mình còn có cường giả chân chính – thầy của ông ta – Hoàng Phủ Hiền đệ nhị tông sư Hoa Đông.
Hoàng Phủ Hiền chống lưng, có gì mà phải sợ chứ?
Nghĩ đến đây, nỗi sợ trong lòng Nghê Hoài Kỳ biến mất.
Đứng thẳng lưng, trên người bùng phát ra khí thế tông sư, cường mạnh đến nổi lên chân khí, dao động trong phòng, không khí dường như sôi sục, ngay cả tầm tìn cũng mơ hồ.
“Cậu nhóc, cậu cũng to gan quá đấy? Xông vào hiệp hội võ đạo, giết tông sư, cậu biết đây là tội gì không?”, Nghê Hoài Kỳ hỏi.
Lý Dục Thần đứng ở đó, không thể hiện thái độ gì, chỉ thản nhiên nhìn Hoàng Phủ Hiền và Nghê Hoài Kỳ một cái.
Từ khí tức của hai người họ, anh rất nhanh phán đoán ra tu vi của họ, cũng cơ bản xác định thân phận của họ.
“Ông là Nghê Hoài Kỳ?”, anh hỏi.
“Hừ! Tên của bản tọa, là để cậu gọi hả?”, Nghê Hoài Kỳ cười lạnh lùng nói: “Hầu tông sư không phong bị, bị câu đánh lén thành công, đừng tưởng người khác cũng đứng ở đó đợi cậu đến giết!”
“Vậy ông chính là Nghê Hoài Kỳ rồi, lắm lời thật đấy!”
Lý Dục Thần nói xong, giơ kiếm lên.
Trong tích tắc, chân khí dao động trong phòng vừa nãy biến mất, thay vào đó là một luồng sát khí đến từ giữa trời đất đáng sợ, trong hư không, dường như ẩn chứa răng năng của cự thú hằng cổ.
Nhìn Nghê Hoài Kỳ, đương nhiên khí thế tông sư trên người đã không còn.
Lý Dục Thần còn chưa xuất kiếm, chỉ sát khí nổi lên, ông ta dường như bị đá đánh trúng lồng ngực, người bỗng co lại, phụt nôn ra máu, đau đớn khom lưng.
“Nói đi, anh Lang đang ở đâu?”, Lý Dục Thần nói. Vẻ mặt Hoàng Phủ Hiền biến sắc.
Kiếm chưa ra, chỉ là sát ý mà đã ép cho một tông sư nôn ra máu, không có sức phản kháng.
Có còn là người không?
Ông ta nhìn khuôn mặt vừa trẻ vừa thanh lạnh đến khiến người ta khó thở của Lý Dục Thần, bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ hoang đường, cảm thấy thế giới này vốn không chân thực.
Võ đạo đỉnh phong mà mình theo đuổi cả đời, còn một lòng muốn tranh cao thấp với Châu Khiếu Uyên, tất cả thật nực cười!
Sớm biết như vậy, còn không bằng ban đầu ở lại Lô Sơn, tu hành tử tế cùng sư phụ Đồng Hạo.
“Ở…ở phía sau…”
Nghê Hoài Kỳ tỏ vẻ mặt đau khổ, trên người như đè tảng đá lớn, miệng không ngừng phun ra máu.