Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 1301



Chương 1301

“Giải quyết?”, Lý Dục Thần sửng sốt. Trong ấn tượng của anh, Lâm Mộng Đình không phải là người thích xen vào chuyện của người khác, cũng không phải là người bụng dạ hẹp hòi, không có lòng độ lượng.

Lâm Mộng Đình cười nói: “Ông bà ta đã dạy rồi, nếu bạn trông thấy nhà mình có một con gián thì nghĩa là quanh nhà bạn đã có cả hàng ngàn, hàng chục ngàn con gián rồi”.

Lý Dục Thần hiểu ý Lâm Mộng Đình.

Chẳng lẽ chỉ có mỗi chàng trai trẻ này mượn tên tuổi của anh để lên mặt thôi hay sao?

Ở thành phố Hòa này còn có bao nhiêu người như vậy nữa?

Hơn nữa, anh không tin mình lại nổi tiếng ở khu buôn bán, chợ búa như vậy, e là có người đứng đằng sau gây sự.

Nếu như anh cứ mặc kệ như vậy thì e là ba tiếng Lý Dục Thần sẽ có ngày trở thành cái tên được các bà các mẹ lôi ra dọa trẻ con ngừng khóc.

Đúng là cần phải giải quyết chuyện này rồi!

Lý Dục Thần bội phục suy nghĩ chu đáo của Lâm Mộng Đình, anh cười nói: “Vợ tôi quả là sáng suốt!”

“Xùy, ai là vợ anh!”, Lâm Mộng Đình đỏ mặt, mắng.

Thấy hai người họ đứng liếc mắt đưa tình với nhau, chàng trai trẻ kia nổi giận vì cảm thấy lòng tự trọng của mình bị chà đạp, kéo theo cả nhân vật đứng sau lưng anh ta cũng bị chà đạp lòng tự trọng, anh ta nhất định không thể để yên như vậy được.

“Này, hai người nói xong chưa hả?”

“Sao vậy? Ở đây cấm nói chuyện à?”

“Nói chuyện thì được nhưng mà lau bàn xong rồi biến đi giùm cho, đi ra chỗ khác mà nói chuyện!”

“Nếu tôi không lau thì sao?”

“Không lau?”, chàng trai trẻ bực bội định xông tới bẻ tay Lý Dục Thần: “Vậy để tôi lau giúp anh!”

Nhưng anh ta còn chưa đụng được vào người Lý Dục Thần thì đã ngã ầm xuống đất, mặt cắm xuống nền đường.

Anh ta đứng dậy nhìn dưới đất, không hiểu tại sao mình lại bị trượt chân.

Anh ta định lại xô Lý Dục Thần thì lại tiếp tục bị ngã sấp xuống đất với cùng một tư thế và ở cùng một vị trí.

Lần này thì dù có ngu đi nữa anh ta cũng biết là Lý Dục Thần giở trò.

Anh ta đứng lên, chỉ tay vào Lý Dục Thần nói: “Anh… Anh to gan lắm! Anh chờ đó…”

Nói rồi, anh ta lấy điện thoại ra gọi.

“Alo, ông Tam, tôi bị người ta ức hiếp!… Một nam một nữ… Người đàn ông khá kỳ lạ, anh ta biết võ… Nữ?…”, anh ta liếc nhìn Lâm Mộng Đình: “Nữ rất đẹp… Rất đẹp! Chắc chắn là kiểu ông Tam thích!… Vẫn còn ở đây… Dạ, tôi chờ ông!”

Cúp điện thoại, chàng trai trẻ hung dữ trừng mắt nhìn Lý Dục Thần: “Này anh, có giỏi thì cứ đứng đấy chờ! Ông Tam sẽ tới xử đẹp anh!”

“Được, vậy tôi chờ”.

Lý Dục Thần kéo Lâm Mộng Đình ngồi xuống.

Chẳng bao lâu sau, hai chiếc xe phóng vù tới đây rồi dừng lại. Một nhóm người nhảy xuống xe, đi về phía họ.

Chàng trai trẻ hưng phấn, chỉ tay vào Lý Dục Thần nói: “Anh chết chắc rồi!”, nói rồi lập tức chạy ra đón những người kia.

“Anh Bân, anh Báo, anh Dương…”, chàng trai trẻ cúi đầu khom lưng chào hỏi.

“A Đông, có chuyện gì vậy?”