Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 1364



Chương 1364

Nhưng mọi người không tin là anh có thể chữa khỏi bệnh cho một sinh mạng tội nghiệp mà bác sĩ Bạch hay nên nói là ông trời đã tuyên án từ hình.

Bạch Quân Đường nói với Đạt Ngõa: “Chị à, đừng hy vọng làm gì, chị nhìn xem cậu ta mới mấy tuổi chứ, chỉ lớn hơn con của chị vài tuổi thôi. Cho dù cậu ta đã bắt đầu học nghề y từ trong bụng mẹ đi chăng nữa thì liệu có thể có bao nhiêu kiến thức? Đã khám bệnh cho bao nhiêu người? Kính Đình là gia chủ của nhà họ Bạch tôi, là danh y số một kinh thành, ông ấy đã nói là không chữa được thì chẳng có ai ở thủ đô có thể chữa được cả”.

Đạt Ngõa dường như không nghe thấy gì hết, chỉ mong ngóng nhìn Lý Dục Thần rồi lại cúi đầu lạy anh.

Lý Dục Thần bước tới dìu bà ấy dậy, nói: “Tang Cát sẽ khỏe lên thôi, tôi sẽ chữa khỏi cho cậu ấy”.

Đạt Ngõa sửng sốt không dám tin: “Thật ư? Cảm… Cảm ơn cậu!”

“Không cần cảm ơn tôi”, Lý Dục Thần cười nói: “Cô giúp tôi thắng năm tỷ, tôi cảm ơn cô còn chẳng kịp”.

“Hừ!”, Bạch Quân Đường đứng bên cạnh “hừ” một tiếng: “Nhóc con, cậu còn chưa xem bệnh, đừng có vội khoác lác. Chị à, chị phải cẩn thận đấy, dạo này nhiều lừa đảo lắm, coi chừng cậu ta lại dùng thuốc kích thích gì đó cho con chị hồi quang phản chiếu đấy”.

Lý Dục Thần không để ý tới Bạch Quân Đường mà nhìn về phía Bạch Kính Đình, hỏi: “Bác sĩ Bạch, ông không thử thêm một chút nữa à? Hay là bảo người khác của nhà ông ra khám thử xem sao, chưa biết chừng lại có người chữa được đấy”.

Nét mặt Bạch Kính Đình nặng nề, ông ta nói: “Không cần! Bệnh gì chữa được, bệnh gì không chữa được, Bạch Kính Đình tôi biết rõ. Người này đã bệnh tình nguy kịch, tâm mạch gần chết, thần mạch không còn, trừ phi là thần tiên ra tay, nếu không chẳng ai có thể cứu nổi!”

“Phải chăng bác sĩ Bạch nói quá tuyệt đối rồi? Lỡ như tôi chữa được thì sao?”, Lý Dục Thần cười hỏi.

Bạch Kính Đình nói: “Nếu như cậu thực sự có thể chữa khỏi cho cậu ấy thì Bạch Kính Đình tôi cam lòng nhận thua. Tôi sẽ làm cờ thưởng thần y số một thủ đô tặng cho cậu!”

“Kính Đình…”

Bạch Quân Đường nghe vậy không khỏi sốt ruột, mặc dù ông ta không tin Lý Dục Thần có thể chữa khỏi cho Tang Cát nhưng ông ta là kẻ đã lăn lộn trong chốn giang hồ nhiều năm có nhiều kinh nghiệm đánh cược, chuyện “lỡ như” trên đời này không ai có thể nói trước được.

Thua năm tỷ không phải là chuyện lớn, thua tiếng tăm cũng không phải là chuyện lớn, con người rất mau quên, chỉ cần đợi một thời gian là mọi người sẽ quên hết chuyện ngày hôm nay, cùng lắm thì Lý Dục Thần thắng nhưng nhà họ Bạch sẽ vẫn là nhà họ Bạch, Bách Thảo Đường sẽ vẫn là Bách Thảo Đường.

Nhưng nếu tặng cờ thưởng thì khác, làm vậy chẳng khác nào tặng danh hiệu số một thủ đô của nhà họ Bạch cho người ta.

Bạch Quân Đường mới vừa mở miệng, Bạch Kính Đình đã xua tay ngăn lại: “Cứu một mạng người còn hơn xây tháp phù đồ bảy tầng. Chúng ta là bác sĩ, y đức là quan trọng nhất. Nếu như cậu ta thật sự có thể chữa khỏi chứng bệnh này thì có thừa nhận cậu ta giỏi hơn cháu thì cũng có làm sao? Nếu như con cháu nhà họ Bạch giỏi giang thì sau này đi giành lại danh hiệu số một này là được”.

Bạch Quân Đường tự nhủ, cháu nói thì nhẹ nhàng lắm, đồ đã đưa cho người ta rồi, muốn lấy lại, nói nghe thì dễ!

Nhưng thấy Bạch Kính Đình đã quyết tâm như vậy rồi, Bạch Quân Đường cũng không tiện nói gì nữa, chỉ nhíu mày thì thầm với một nhân viên của Bách Thảo Đường đứng xem bên cạnh: “Mau vào trong mời Đạo gia ra đây”.

Người kia vâng dạ rồi chạy vào trong Bách Thảo Đường.

Lý Dục Thần cười lắc đầu. Mặc dù cờ thưởng chẳng có tác dụng gì với anh nhưng nếu nhà họ Bạch tặng thì anh sẵn lòng nhận.

Có điều, anh cũng thực sự bội phục thái độ vô tư của Bạch Kính Đình. Riêng chỉ không hiểu tại sao người này lại thù hằn anh.