Chương 1385
Lý Dục Thần nói: “Không cần”.
Nói xong, anh đưa tay ra, hai ngón tay ghép lại thành kiếm, mau chóng điểm lên người Tiêu Sinh.
Thủ pháp của anh cực nhanh, nhanh đến mức ngoại trừ số ít người như Bạch Phương Hưng và Tiêu Minh Hạc, những người khác đều không nhìn rõ.
Bạch Phương Hưng càng nhìn càng kinh hãi, ông ta nhìn ra, đây không phải là y thuật, cũng không phải là võ thuật, đây rõ ràng là kiếm thuật cực kỳ cao minh.
Hơn nữa là lấy khí làm kiếm, kiếm khí như tia sáng nhỏ, chui vào trong cơ thể Tiêu Sinh, lại dùng pháp lực chỉ dẫn, coi kinh mạch nội tạng của Tiêu Sinh làm chiến trường, đang tiến hành một trận chiến đầu vừa phức tạp vừa kịch liệt.
Chỉ dựa vào thủ pháp này, Bạch Phương Hưng đừng nói là làm được, trước đây nghĩ cũng không từng nghĩ tới thuật pháp lại có thể sử dụng như vậy.
Tiêu Minh Hạc không biết thuật pháp, đương nhiên coi thủ pháp của Lý Dục Thần là một loại phóng chân khí ra ngoài.
Phóng chân khí ra ngoài, hóa khí thành đao, chém địch hư không, ông ta cũng có thể làm được.
Nhưng muốn chân khí từ đầu ngón tay phóng ra thành ánh sáng nhỏ, còn phải điều khiển nhiều ánh sáng nhỏ như vậy đâm vào huyệt vị một cách chính xác như châm cứu, thì ông ta không làm được.
Tiêu Minh Hạc nhìn vô cùng nghiêm túc, giống như học sinh đang xem thầy giáo diễn giảng.
Bạch Kính Đình lại nhìn động tác của Lý Dục Thần từ góc độ y thuật, mỗi một lần ngón tay điểm xuống, đối ứng với huyệt vị nào, giống như châm cứu, thứ tự đâm vào huyệt khá phù hợp với lý thuyết y học, khiến ông ta nghĩ rằng, có những điều không hợp lý khiến ông ta nghĩ mãi không hiểu, giờ bỗng như hiểu ra cảm thán.
Nhưng sau đó, thủ pháp của Lý Dục Thần đã nhanh đến mức ông ta không nhìn rõ nổi, chỉ đành lắc đầu thở dài.
Cả hiện trường có lẽ chỉ có ông chủ Hầu, vừa không hiểu y thuật, cũng không biết võ thuật, nhìn động tác của Lý Dục Thần chỉ thấy rất ngầu, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Nhìn có vẻ sắp thắng rồi.
Thời gian trôi từng giây từng phút trong bầu không khí căng thẳng.
Mọi người đều tập trung toàn bộ tinh thần, thở cũng không dám thở mạnh nhìn Lý Dục Thần.
Cũng không biết qua bao lâu, chỉ thấy Lý Dục Thần xòe năm ngón tay, đặt ngang bàn tay bên trên đỉnh đầu của Tiêu Sinh.
Bạch Phương Hưng nhìn thấy một luồng khí đen từ đỉnh đầu của Tiêu Sinh bốc ra, bị bàn tay của Lý Dục Thần hút hết.
Những người khác không nhìn thấy khí đen, nhưng cảm nhận được ý lạnh.
Lúc này, Tiêu Sinh nằm trên giường vẫn nhắm chặt hai mắt, nhưng khí sắc xanh đen trên mặt lại biến mất như lớp mặt nạ được lột từ dưới lên trên với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.
Lý Dục Thần bóp mạnh thành nắm đấm.
Trong lúc mơ hồ mọi người cảm thấy đường sáng trong phòng như rung động.
Sau đó, Lý Dục Thần ngồi bên giường bất động.
Không ai dám hỏi kết quả thế nào, chỉ sợ làm phiền anh.
Chờ đợi dường như dài đằng đẵng.
Trong phòng cũng không có chút âm thanh nào.
Bỗng nhiên, Tiêu Sinh trên giường ho khan một tiếng.
Tiêu Minh Hạc kích động tiến lên gọi: “Bố!”