Ông chủ Hầu quay đầu nhìn lại, là Tiêu Minh Hạc mở đèn pin điện thoại ra.
Lúc này ông ta mới nhớ tới mình cũng mang theo điện thoại, vừa rồi bị bóng tối dọa đến mức suýt nữa thì hồn phi phách tán, không khỏi âm thầm cảm thấy xấu hổ.
Ông chủ Hầu cũng lấy điện thoại ra, mở đèn pin chiếu vào bình sứ để nghiên cứu.
“Cái bình không này phải đồ hiện đại, mặc dù nhìn không thấy dấu ấn gì cả, nhưng nhìn từ hình dạng, cấu tạo và màu men thì ít nhất cũng là trước đời Minh”.
Ông chủ Hầu liên tục nhìn mấy cái, càng xem càng kinh ngạc.
“Nếu mang đống bình này ra ngoài bán, một cái nói ít cũng phải ba trăm đến năm trăm ngàn, nếu như nâng giá lên còn có thể bán được hai triệu. Mẹ nó chứ, ông đây làm mấy chục năm ở nhà họ Phan cũng chưa bao giờ được nhìn thấy nhiều như vậy”.
Ông chủ Hầu kích động đến mức chửi bậy luôn.
“Cũng không biết trong bình đựng cái gì, không lẽ đều là vàng bạc tài bảo? Mấy chục năm trước, công trường ở thôn Hà gia Tây Kinh từng đào được ba cái bình đời Đại Đường, bên trong đều là đồ vàng bạc”.
Tiêu Minh Hạc chỉ vào giấy dán trên miệng bình nói: “Hình như là đựng rượu”.
Ông chủ Hầu nói: “Nếu như là rượu, vậy cũng đáng tiền, rượu ngàn năm trước đó!”
Tiêu Minh Hạc nói: “Mở một cái ra xem chẳng phải sẽ biết sao”.
Ông chủ Hầu cũng ngứa tay, thấy trong này có rất nhiều bình, mở một cái ra chắc cũng không ảnh hưởng gì, cùng lắm là cẩn thận một chút, ông ta đang chuẩn bị đi xé giấy dán trên bình ra.
Tay của ông ta vừa chạm đến giấy dán, chợt nghe Lý Dục Thần nói: “Đừng động vào, những cái bình này không sạch sẽ”.
Tiêu Minh Hạc tò mò hỏi: “Cậu Lý biết trong này chứa cái gì sao?”
Lý Dục Thần nói: “Là người, hay nói đúng hơn là thi thể”.
“Thi thể?”
Ông chủ Hầu giật nảy mình, rụt tay về như bị điện giật.
“Làm sao cậu biết?”, Bạch Phương Hưng hỏi.
Đương nhiên là Lý Dục Thần biết. Thần trí của anh có thể xuyên thấu qua bình sứ, nhìn thấy tình huống bên trong rất rõ ràng.
Bên trong bình sứ tràn đầy chất lỏng, trong chất lỏng ngâm một người vặn vẹo.
Miệng bình chỉ lớn bằng đầu người, cũng không biết bị nhét vào như thế nào.
Thi thể bị ngâm ở bên trong không có dấu hiệu hư thối.
Lý Dục Thần thậm chí có thể thấy rõ xương cốt bị bẻ gãy và vẻ mặt thống khổ trước khi chết của người này.
Trong căn phòng này tràn đầy bình, cũng chính là tràn đầy người chết.
Mặc dù tu vi của Bạch Phương Hưng không cao, nhưng cũng có thần thức, chỉ là thần thức yếu ớt, không đủ để nhìn xuyên qua cái bình sứ lớn như thế. Ông ta chỉ có thể mơ hồ cảm giác được thứ bên trong bình sứ vặn vẹo dữ tợn, lại không có cách nào kết luận đó là cái gì.
Cho nên ông ta mới có thể đặt câu hỏi, bởi vì ông ta cảm thấy, ngay cả ông ta đều thấy không rõ, Lý Dục Thần sao có thể biết được?
Mặc dù nhà họ Y cũng tu Thần Thông, nhìn, nghe, hỏi, sờ, trong đó thuật nhìn cũng hơi giống với thần thức của Huyền Môn.
Chẳng lẽ vọng thuật của tên nhóc này đã đến cảnh giới có thể nhìn xuyên qua vật rồi sao?
Lý Dục Thần nói ra: “Mọi người qua đây xem bức tường này đi”.
Ba người cảm thấy hơi khó hiểu, liền tiến lên nhìn về phía vách tường.