“Cậu…”, Lâm Lai Phong không ngờ Lý Dục Thần lại dám nói như thế, nhất thời tức giận không nói nên lời.
“Bố nói nhảm với chúng nó làm gì, còn không mau báo thù giúp con đi ạ, con muốn giết chết thằng oắt này!”, Lâm Thiếu Hằng chỉ vào mặt Lý Dục Thần, mặt mũi đầy dữ tợn: “Thằng họ Lý, mày xong đời rồi! Mày chết chắc rồi! Tao sẽ cho mày biết kết cục khi chống đối tao!”
Lý Dục Thần bỗng quay phắt đầu sang nhìn Lâm Thiếu Hằng.
Anh ta giật nảy mình, co rúm lại.
Khi phát hiện chú Dương đang ở bên cạnh mình mới yên tâm.
Chú Dương trong lời anh ta tên là Dương Tử Hoa, là vệ sĩ được bố anh ta Lâm Lai Phong mời về.
Người này cực kì giỏi võ, từng làm cho đoàn lính đánh thuê ở nước ngoài, là binh vương chính cống.
Mà vệ sĩ bên cạnh Lâm Lai Phong, chính là những người xuống từ hai chiếc xe Land Rover, đều được một tay Dương Tử Hoa huấn luyện.
Ai cũng là cao thủ có thể lấy một chọi mười.
Mấy tên mà Lâm Thiếu Hằng dẫn tới đều chẳng là gì so với những người này.
Mặc dù Lý Dục Thần thể hiện sức chiến đấu cực mạnh, nhưng Lâm Thiếu Hằng tin rằng chỉ cần chú Dương ra tay, mười tên Lý Dục Thần cũng không phải đối thủ.
“Chú Dương, mau giết nó giúp cháu với!”, Lâm Thiếu Hằng kêu gào.
“Cậu chủ, cậu đừng kích động, để tôi nối xương chân cho cậu trước đã”.
Dương Tử Hoa chẳng thèm nhìn Lý Dục Thần lấy một cái, tập trung xoa nắn chân cho Lâm Thiếu Hằng.
Lâm Lai Phong cũng lo lắng dõi theo, cho đến khi Dương Tử Hoa dừng lại, ông ta mới hỏi: “Sao rồi, có bị sao không?”
“Không sao, chỉ bị gãy xương thôi, tôi đã chỉnh lại vị trí của xương rồi, lát nữa đi bệnh viện xử lí thêm là ổn”.
Dương Tử Hoa nói xong mới ngước mắt nhìn về phía Lý Dục Thần, trong mắt lộ ra sát khí.
“Người này xử trí sao đây ạ?”
Lâm Lai Phong cau mày, có hơi do dự.
Lý Dục Thần vừa mới cứu mạng của ông cụ.
Mà ông cụ lại có vẻ rất coi trọng thằng nhóc này, vì nó mà cụ ấy suýt đã đuổi Nghiêm Tuệ Mẫn về nhà mẹ đẻ ở thành phố Mai.
Ông cụ luôn rất dễ tính, có thể vì tên nhóc này, không ngại trở mặt với nhà họ Nghiêm ở thành phố Mai, đúng là hiếm thấy.
Điều quan trọng hơn là Lâm Mộng Đình cũng có mặt tại hiện trường.
Giết Lý Dục Thần ngay trước mặt Lý Dục Thần thì chắc chắn không được.
“Mộng Đình, bác sai người đưa cháu về trước, muộn rồi, bố mẹ cháu sẽ lo lắng lắm”, Lâm Lai Phong nói.
Tim Lâm Mộng Đình đập mạnh một nhịp, cô có dự cảm không lành.
“Không cần đâu bác cả, cháu sẽ tự đi về”.
“Sao thế, giờ cháu cũng không chịu nghe lời bác cả luôn à? Bác bảo cháu về thì về đi”.