Lý Dục Thần kinh ngạc: “Không phải chỉ hai triệu tám à?”
“Thái đầu to nói hai trăm ngàn kia là để biếu em, có lẽ hôm qua đánh gãy chân Lâm Thiếu Hằng làm tên đó sợ rồi, nhìn cái bộ dạng hoảng sợ khi đưa tiền của tên đó ha ha ha…”
Lý Dục Thần cũng có thể tưởng tượng được dáng vẻ của Thái Vĩ Dân sau khi nhận được tin tức.
Đối với loại lăn lộn đường phố như Thái đầu to, nhà họ Lâm là con quái vật khổng lồ.
Lâm Thiếu Hằng có thể ngạo mạn chỉ đạo gã ta mà gã ta không dám nói ra chữ “không”.
Vì thế, khi chuyện Lý Dục Thần làm gãy chân Lâm Thiếu Hằng truyền tới tai gã ta, gã ta khiếp sợ cỡ nào, ai cũng đoán được.
“Thái đầu to có thể dùng, anh nhớ quan sát kỹ một chút!”. Lý Dục Thần nói: “Về chuyện tiền, chúng ta nên mua nhà trước, mong ước ban đầu của chúng ta chẳng phải là cho Đinh Hương một ngôi nhà ổn định sao. Thế này đi, anh mua một căn ba phòng ngủ, để tên Đinh Hương, sau đó thuê một biệt thự ở ngoài, phải có sân nhỏ và đảm bảo sự riêng tư, em cần dùng!”
Sáng sớm hôm sau, Lý Dục Thần và Mã Sơn đưa Đinh Hương đi xem nhà.
Người môi giới đưa bọn họ đi vòng quanh một số khu phố để xem không dưới hai mươi căn hộ.
Sau đó lại hỏi Đinh Hương thích căn hộ nào.
Đinh Hương vẫn còn đang mù mờ cho rằng mình đang nằm mơ.
“Anh Dục Thần, anh Mã Sơn, chúng ta thực sự có thể mua một ngôi nhà sao?”
“Đương nhiên là thật”, Lý Dục Thần nói.
“Nhưng chúng ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
Mã Sơn cười nói: “Anh Dục Thần của em có thể kiếm được rất nhiều tiền, anh ấy sẽ sớm trở thành con rể của nhà họ Lâm, ồ không, là đính hôn cũng với cô chủ lớn của nhà họ Lâm”.
Sau đó, Đinh Hương mới biết chuyện của Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình.
Sau khi hiểu rõ, cô ấy cũng rất mừng cho Lý Dục Thần.
Tuy rằng trong lòng không tránh khỏi nảy sinh chút cảm giác mất mát, nhưng cô ấy cũng không thể giải thích được tại sao mình lại có cảm giác như vậy.
Cuối cùng, ba người họ đã nhất trí chọn một ngôi nhà.
Môi trường sinh sống tốt, nhà trên tầng cao nhất, mỗi hộ một cầu thang, thoáng đãng, ánh sáng tốt, có gác xép và sân thượng chung.
Nhược điểm duy nhất chính là tầng trệt hơi cao, không tiếp được địa khí.
Đinh Hương hít thở bầu không khí trong lành trên bầu trời, vẫn còn hoài nghi: “Em vẫn không thể tin rằng chúng ta đã có được một căn nhà riêng!”
Lý Dục Thần nói: “Đúng vậy, từ nay về sau nơi này sẽ là nhà của em”.
Đinh Hương nói thêm: “Đây là nhà của chúng ta! Ba người chúng ta sẽ không bao giờ tách rời nữa, được không?”
“Đương nhiên, chúng ta sẽ không tách rời”.
Đinh Hương vươn tay ra nói: “Móc ngoéo đi!”
Lý Dục Thần và Mã Sơn mỉm cười với nhau rồi cũng vươn tay ra.
Những ngón tay của ba người móc vào nhau và siết chặt lấy nhau.
“Ngoéo tay, thắt cổ, trăm năm cũng không thay đổi!”