Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 272



Chương 272

Lý Dục Thần không hiểu rõ lắm sự khác nhau giữa máy quẹt thẻ tự động và chuyển khoản di động. Nhưng anh có thể nhìn ra Sáu Sẹo chắc chắn sẽ không phun ra năm triệu tệ mà gã ta đã ăn đâu.

Chị Mai cười khúc khích nói: “Máy POS đúng không, chỗ tôi có, anh đừng quên là tôi cũng mở cửa hàng kinh doanh“.

Nói rồi bà ta lấy điện thoại ra, gọi cho ông chủ Vương.

“Ông Vương à, tôi đang ở sòng bài, ông mau đem máy quẹt thẻ ở chỗ chúng ta tới đây cho anh Sáu, nhớ là mang mấy cái lận nhé, máy của chúng ta hạn mức thấp, tôi sợ không đủ cho anh Sáu quẹt thẻ”.

Không lâu sau, ông chủ Vương đã đến, trong tay xách theo một chiếc túi lớn.

Ông ta lấy ra mười chiếc máy quẹt thẻ từ trong túi, bày từng cái một.

“Tất cả đều ở đây, không biết có đủ dùng không”, ông chủ Vương cười hì hì, trông người lẫn vật đều rất vô hại.

Ai nấy trông thấy đều ngẩn tò te.

Lý Dục Thần cuối cùng cũng hiểu ra, e là chị Mai đã sớm để ý đến túi tiền của Sáu Sẹo.

“Anh Sáu, máy quẹt thẻ đều đã đem đến đây, anh mau quẹt thẻ đi”, chị Mai cười tươi.

Sáu Sẹo nheo một con mắt lại.

Dù ngờ nghệch tới đâu, gã ta cũng đã nhìn ra được người đàn bà trước mặt này đã có chuẩn bị trước khi tới.

Chị Mai nói: “Máy của nhà chúng tôi hạn mức thấp, phiền anh quẹt thêm vài lần. Trước tiên anh cứ quẹt trước một triệu, chúng ta mỗi người đã có ba triệu tiền mặt, vậy cho công bằng”.

Sáu Sẹo cười khẩy: “Không cần phiền phức như vậy, năm triệu đó, tôi có thể đưa hết cho chị một lần. Nhưng chị chỉ có bốn triệu tiền mặt, tôi quẹt năm triệu, chị đưa tôi bốn triệu tiền mặt này rồi coi như chị thiếu tôi một triệu.”

Chị Mai không biết gã ta đang toan tính điều gì, bèn hỏi: “Anh muốn chơi như thế nào?”

“Rất đơn giản, chị cược bản thân đi, khi nãy tôi đã nói, chị cũng đáng giá một triệu”.

“Hóa ra tôi cũng đáng tiền đấy chứ!”. Chị Mai vui vẻ cười nói, nháy mắt một cái: “Được, tôi cược chính mình. Chỉ cần anh thắng, tôi sẽ là của anh”.

Sáu Sẹo nói: “Nhưng mà như vầy, tôi có sáu triệu tiền mặt, bên chị đặt cược năm triệu trong thẻ và chính chị, tính ra tôi còn thiệt một chút, vì vậy chị phải cược thêm đi”.

Chị Mai tò mò hỏi: “ Thêm cái gì?”

Sáu Sẹo chỉ vào Lý Dục Thần: “Đặt cược thêm hai con mắt của thằng này”.

Chị Mai cau mày nói: “Vậy không được, cá cược giữa tôi và anh, không liên quan đến cậu ta. Tôi không có quyền quyết định việc này”.

“Không liên quan đến hắn? Các người đến cùng nhau, chị còn nói không có quan hệ gì nhau?”. Sáu Sẹo cong môi: “Cậu Lý, cậu Lý, có dám cược không? Lần trước cược với cậu, tôi đã thua một con mắt, hôm nay bảo cậu cược hai con mắt, tôi không quá đáng chứ?”

Chị Mai lúc này mới biết nguyên nhân Sáu Sẹo bị chột một bên là do Lý Dục Thần.

Bà ta bất giác nhìn phía về Lý Dục Thần, trong mắt không khỏi hiện lên tia kinh ngạc.

Lý Dục Thần bình đạm nói: “Không quá đáng”.

Sáu Sẹo cười lớn: “Không hổ danh là cậu Lý, rất hào sảng!”

Ánh mắt chị Mai nhìn Lý Dục Thần có chút phức tạp.