Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 293



“Đại diện nhà họ Lâm?”, Chu Húc cười thành tiếng: “Lý Dục Thần, cậu đang làm phục vụ ở quán cơm Thân Dân cơ mà, cậu đại diện cho nhà họ Lâm từ khi nào thế? Quán cơm các cậu thu mua nhà họ Lâm lại rồi hả?”

Nói tới đó thì anh ta đã cười đến chảy nước mắt.

Bảo vệ nghe đến thế bèn nói: “Cũng may có cậu Trần và bạn cậu ở đây, nếu không suýt chút nữa tôi đã bị lừa rồi”.

Sau đó ghét bỏ đuổi Lý Dục Thần đi.

Trương Nhất Bình cũng thấy buồn cười.

Nhưng anh ta vẫn phải giữ hình tượng và phong độ của một cậu chủ của xã hội thượng lưu, ngăn bảo vệ lại, nói với Lý Dục Thần:

“Lý do này của cậu nghe phi lý quá, không có ai tin được cả. Nếu cậu đến thuê phòng, thì chúng tôi hoan nghênh nhưng tôi nhắc cậu một câu, khách sạn Hải Châu là khách sạn năm sao, phòng rất đắt đỏ”.

“Cậu có ở khách sạn năm sao bao giờ chưa?”, Chu Húc mỉa mai nhìn Lý Dục Thần.

“Năm sao hả…”, Lý Dục Thần ngẩng đầu lên, nhìn thấy tòa nhà sạch sẽ sáng bóng, còn lấp lánh ánh mặt trời: “Đúng là chưa được ở bao giờ”.

“À, tôi quên, cậu vừa từ trên núi xuống. Trên núi thì chắc không có tòa nhà nào cao như vậy đâu ha?”, Chu Húc tiếp tục mỉa mai nói.

Khóe miệng Trương Nhất Bình cong cong, nói: “Không sao cả, không phải ai cũng có cơ hội được ở khách sạn năm sao, cậu chưa được trải nghiệm cũng là chuyện bình thường. Thế này nhé, nếu cậu muốn ở, tôi có thể cho cậu thuê một giờ, trải nghiệm thử”.

“Anh Trương đúng là hào phóng”, Chu Húc giơ ngón tay cái.

Lý Dục Thần lắc lắc đầu nói: “Thôi bỏ đi, tôi không đến để thuê phòng”.



“Vậy thì cậu đến đây làm gì?”

“Tôi đã nói rồi, tôi đại diện cho nhà họ Lâm đến để bàn chuyện làm ăn với anh Trần”.

“Lý Dục Thần, da mặt cậu dày như tường thành ấy nhỉ? Muốn nịnh hót anh Trần thì cũng phải tìm cái cớ nào đó hay hay chút. Anh Trần là người mà cậu muốn gặp là có thể gặp được chắc?”, Chu Húc cười lạnh nói.

Lý Dục Thần hơi mất kiên nhẫn, nói: “Bỏ đi, tôi chẳng có gì để nói với các người cả, cái khách sạn này mở cửa kinh doanh đón khách, thì tôi ra hay vào cũng là quyền tự do của tôi chứ nhỉ?”.

Trương Nhất Bình nói: “Ra hay vào là quyền tự do của cậu, nhưng anh Trần là khách quý của chúng tôi, cậu muốn quấy rầy người ta thì nhất quyết là không được, nên tôi không thể cho cậu vào trong”.

“Anh có cái quyền đó chắc?”, Lý Dục Thần nhìn Trương Nhất Bình.

“Ngại quá, tập đoàn Vĩnh Thanh là cổ đông nắm giữ phần lớn cổ phần của khách sạn Hải Châu”, trên môi Trương Nhất Bình là nụ cười kiêu ngạo.

“Nói thế tức là không chịu cho tôi vào phải không?”, Lý Dục Thần hỏi.

“Nếu cậu vẫn tiếp tục nói mình đại diện nhà họ Lâm đến tìm anh Trần thì tôi không thể cho cậu vào trong được”, Trương Nhất Bình nói.

“Anh Trương, nói chuyện khác sáo như thế làm gì, gọi bảo vệ đuổi đi là xong ngay ấy mà!”, Chu Húc nói.

Lý Dục Thần cười khẽ: “Được, thế thì lát nữa các người đừng có mà cầu xin tôi vào”.

“Ha ha ha…”, Chu Húc cất tiếng cười to: “Anh Trương, anh có nghe thấy không, nó bảo tôi với anh phải xin nó vào kìa! Ha ha…”