Chương 32
Lý Dục Thần lại dặn Đinh Hương: “Em ra ngoài đợi bọn anh nhé, nhớ phải đi cùng với cô Lâm đấy”.
Lâm Mộng Đình không hiểu vì sao Lý Dục Thần lại phải nhấn mạnh bảo rằng Đinh Hương đi cùng với cô.
Trong lòng Lý Dục Thần cũng biết rõ thân phận của Lâm Mộng Đình, chỉ cần Đinh Hương đi theo cô thì nhất định sẽ an toàn.
Đinh Hương hết sức lo lắng nhưng vẫn đi theo Lâm Mộng Đình.
Mấy người đám Trương Nhất Bình cũng đi ra ngoài.
Nhân lúc này, vệ sĩ của Lưu Hồng Vũ đã báo tin với bên ngoài, người của họ đang trên đường đến đây.
Khi vệ sĩ nhắn tin, Châu Na có nhìn thấy.
Chị ta vốn định ngăn cản, nhưng nhớ lại câu nói vừa rồi của Lý Dục Thần, “Đánh rắn phải đánh cho chết, đánh người phải đánh cho phục”, đúng vậy, dù hôm nay không cho Lưu mặt sẹo gọi người, ông ta không phục thì sau này vẫn sẽ dẫn người đến báo thù.
Vậy cứ dứt khoát đánh ông ta đến khi nào phục mới thôi.
Nhưng Châu Na không cho rằng Lý Dục Thần và Mã Sơn có năng lực đó, chính chị ta cũng không thể làm được.
Nhưng có người có thể làm được.
Vì thế chị ta gửi tin nhắn cho chú Minh.
Ở thành phố Hòa cũng chỉ có chú Minh mới có thể khiến cho loại người như Lưu mặt sẹo chịu ngoan ngoãn.
…
Không lâu sau đó, bên ngoài quán bar đã có mấy chiếc xe nhanh như tia chớp chạy đến, trong đó có hai chiếc xe con, một chiếc xe van.
Trên xe con có bốn người đi xuống, còn xe van thì đồng thời có mấy chục người xông ra, trong tay mỗi người đều cầm vũ khí.
Nhóm người Trương Nhất Bình vừa khéo nhìn thấy khung cảnh này.
“Mẹ kiếp, họ định đánh nhau đấy à?”
“Là người của Lưu mặt sẹo”, trong mắt Trương Nhất Bình lộ vẻ căm thù, không biết là đang căm thù Lưu Hồng Vũ khiến anh ta mất mặt hay là căm thù Lý Dục Thần.
…
Sau khi quán bar dọn dẹp xong, không gian đột nhiên trở nên rất yên tĩnh.
Nhưng ai cũng biết phía sau sự yên tĩnh này là một cơn bão sắp kéo đến.
Một đám người xông vào trong quán bar, đi lên phòng VIP trên tầng hai.
Lưu Hồng Vũ đang hầm hừ dưới đất nhìn thấy người đến thì lập tức lên tinh thần, chỉ vào Lý Dục Thần nói: “Xông lên, gi3t chết nó cho tao!”
Những người này đều cầm gậy hoặc dao phay, lập tức xông về phía Lý Dục Thần.
Mã Sơn quát to: “Muốn động vào anh em của tao thì bước qua xác tao trước!”
Anh ta giơ ống thép lên lao vào giữa đám người.
Anh ta xông trái đánh phải, liên tục đỡ đòn như đang ở chỗ không người.
Châu Na vô cùng ngạc nhiên, Mã Sơn đã đi theo chị ta rất nhiều năm, chị ta biết Mã Sơn đánh nhau rất giỏi, nhưng không ngờ lại giỏi như thế.