Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 444



Chương 444

Cũng may vừa nãy giữ lại, nếu không, lần này, e rằng tay của ông ta cũng sẽ nát thành bã.

“Ha ha ha…”, Tào Tra Lý cười điên cuồng: “Họ Vạn kia, ông còn có bản lĩnh gì? Ha ha ha! Thánh kim đồng tử, giết ông ta cho tôi!”

Đúng lúc này, mấy điểm hàn quang bắn đến, phụt phụt bắn lên thân thể của kim cổ mạn đồng.

Kim cổ mạn đồng đang định lao đến Vạn Sơn Lâm, cơ thể đột nhiên dừng lại, từ không trung rơi xuống, bốp một tiếng rớt xuống đất.

Tào Tra Lý kinh hãi, nhìn sang Lý Dục Thần.

Nhưng thấy Lý Dục Thần vẫn bình tĩnh rút châm ngũ hành từ trong huyệt Bách Hội của Đinh Hương, dáng vẻ rất chuyên tâm, gần như thờ ơ với việc xảy ra bên này.

Tào Tra Lý nhất thời không dám chắc chắn, vừa nãy có phải là trò quỷ của Lý Dục Thần hay không.

Gã ta ngồi xổm xuống, kiểm tra kim cổ mạn đồng.

“Thánh kim đồng tử! Thánh kim đồng tử!”, Tào Tra Lý gọi.

Vạn Sơn Lâm nhìn cũng thấy kỳ lạ.

Nếu kim cổ mạn đồng là của Tào Tra Lý nuôi thành, giữa gã ta và cổ mạn đồng phải có tâm ý tương thông, trên người cổ mạn đồng xảy ra chuyện gì, hắn phải cảm nhận được, vốn không cần phải gọi như vậy.

Nếu Kim Cổ Mạn Đồng không phải do gã ta nuôi dưỡng thì sao gã ta có thể sử dụng được chứ? Hơn nữa còn là từ Nam Dương đến Hoa Hạ?

Lý Dục Thần lấy linh hồn tà ác bám vào cơ thể Đinh Hương ra rồi đưa linh hồn của cô ấy trở lại cơ thể.

Anh lấy một viên đan dược ra rồi đút vào miệng Đinh Hương, nhẹ giọng nói: “Ngồi ở đây, nhắm mắt lại nghỉ ngơi cho khỏe, lát nữa chúng ta sẽ về nhà”.

Đinh Hương khe khẽ “ừ”, rồi nghe theo lời anh tựa vào ghế, nhắm hai mắt lại.

Lý Dục Thần từ từ xoay người, nhìn về phía Tào Tra Lý.

Lúc này, Tào Tra Lý vô cùng nôn nóng.

Gã ta ngồi bên cạnh Kim Cổ Mạn Đồng bấm tay niệm thần chú.

Từng tiếng chú của gã ta vang lên, toàn thân Kim Cổ Mạn Đồng lóe sáng, phù chú được khắc trên bề mặt động đậy, đến cơ thể của nó cũng thế.

Nhưng mà, nó giống như bị một luồng lực lượng không thể nhìn thấy bằng mắt thường nào đó trói buộc, không tài nào trốn thoát.

Trán Tào Tra Lý toát mồ hôi.

Gã ta quay đầu nhìn về phía Lý Dục Thần, rít lên: “Là mày! Là mày đã giở trò! Nói cho tao biết, mày đã làm gì hả?”

Lý Dục Thần bước tới chỗ tên bảo vệ chỉ còn lại nửa người kia, khẽ thở dài, đưa tay nhẹ nhàng vuốt qua nửa khuôn mặt, khép con mắt vô thần còn sót kia lại.

Sau đó, Lý Dục Thần xoay người nhìn chằm chằm vào Tào Tra Lý.

Trong mắt anh tóe lửa, sát khí trên người tỏa ra hừng hực.

“Lũ tà ma ngoại đạo chúng bây làm điều tà ác ở Nam Dương cũng thôi đi, vậy mà dám đưa loại ác linh này đến Hoa Hạ nữa! Ông Cao, ông Vạn, bây giờ tôi tuyên án tử hình gã ta, hai người có ý kiến gì không?”

Sở dĩ Lý Dục Thần hỏi một tiếng là vì sợ Cao Tử Hạng và Vạn Sơn Lâm cần giữ người sống, dù sao việc này còn liên can đến việc tranh đấu giữa nhà họ Cao và Hồng Môn.