Lang Dụ Văn báo cáo lại cho Lý Dục Thần, hai trăm triệu đã chuyển vào tài khoản, ngoài ra, Tra Võ Anh còn đồng ý lấy một phần tài sản và hạng mục ở thành phố Hòa và Tiền Đường chuyển qua danh nghĩa tập đoàn Kinh Lý.
Chuyện này đề cập tới bất động sản, cửa hàng bách hóa, nhà hàng và rất nhiều ngành khác.
“Tôi tính toán sơ thì tổng giá trị đã vượt qua ba trăm triệu”, Lang Dụ Văn hưng phấn nói: “Nói cách khác, bây giờ tập đoàn Kinh Lý đã có tài sản hơn ba trwam triệu. Đây là tài sản thật, không phải đánh giá vào giá trị. Nếu dựa vào đánh giá giá trị thì có lẽ giờ đã vượt qua năm trăm triệu!”
Lý Dục Thần rất bất ngờ.
Từ hai trăm triệu biến thành ba trăm triệu, Tra Võ Anh đang nghĩ gì thế.
Chắc chắn sợ anh rồi, nhưng ông ta đã đồng ý cái giá hai trăm triệu, cho dù bày tỏ thái độ, lập trường của mình thì cũng không thêm nhiều như vậy.
Anh không thể không nghi ngờ Lang Dụ Văn đã dùng cách nào đó.
Nhưng mà anh không cần lo lắng.
Lang Dụ Văn không có võ công, lại càng không biết pháp thuật, nếu không cũng sẽ không kiêng dè mấy ông chủ lớn ở Giang Đông kia mà chạy đến Thân Châu nương nhờ nhà họ Trần.
Anh ta là thần đồng kinh doanh, thủ đoạn chắc vẫn nằm trong phạm vi kinh doanh.
Lý Dục Thần cũng không tính điều tra cụ thể. . Truyện Khác
Đây là thỏa thuận ngầm giữa hai người họ.
Qua chuyện này, Lý Dục Thần càng thấy rõ hơn năng lực của Lang Dụ Văn.
Không biết anh ta đã dùng cách gì bắt Tra Võ Anh nôn ra ba trăm triệu, nhưng chỉ riêng việc trong khoảng thời gian ngắn tăng nhiều tài sản như vậy đã rất giỏi rồi.
Mà Lang Dụ Văn thấy được sự tín nhiệm của Lý Dục Thần dành cho mình.
Không hỏi gì cả chính là sự tín nhiệm lớn nhất.
Nhưng Lý Dục Thần không hỏi không có nghĩa là Lang Dụ Văn sẽ không nói.
Anh ta biết rõ thân phận của mình, Lý Dục Thần mới là ông chủ của tập đoàn Kinh Lý.
Cho dù Lý Dục Thần có muốn nghe hay không, hay là nghe có hiểu hay không, Lang Dụ Văn vẫn sẽ báo cáo tường tận về tình hình tài sản bây giờ và dự định tương lai cho Lý Dục Thần biết.
Lý Dục Thần không có hứng thú với mấy thứ này, nhưng mà khi nghe Lang Dụ Văn nói rằng trong đống tài sản ấy còn có cổ phần công ty điện ảnh truyền hình trị giá năm triệu thì bất giác nghĩ tới gì đó.
Anh nhớ rằng Mã Sơn đã từng nhắc tới chuyện Phùng Thiên Minh có cổ phần ở công ty điện ảnh truyền hình, còn không ít nữa.
Lần trước, tên Lưu mặt sẹo đến quán bar của chị Na gây chuyện chính là nhắm vào chú Minh do cổ phần của chú Minh đối với phim trường ảnh hưởng đến ích lợi của mấy ông chủ ngành truyền thông đứng sau lưng Lưu mặt sẹo.
“Chú Lang”, Lý Dục Thần học theo xưng hô của Trần Văn Học gọi Lang Dụ Văn: “Anh tính xử lý cổ phần phim trường thế nào?”
Tim Lang Dụ Văn đập thình thịch, lẽ nào cậu chủ đang giả vờ không rành chuyện kinh doanh ư? Sao nhiều hạng mục tài sản như vậy lại cố tình hỏi cái đó?
Quả thật cổ phần phim trường không dễ xử lý.
Trông nó trị giá năm triệu nhưng thật ra tác dụng không lớn lắm.