Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 455



“Đúng vậy, nhà họ Viên liên tục phong sát thế này, chúng tôi kinh doanh bình thường thôi cũng không được. Các dự án của nhà họ Trần và tập đoàn Kinh Lý đều rơi vào tay mấy người, còn chúng tôi thì sao?”

“Lâm Thu Thanh, ông là gia chủ, ông không thể bo bo giữ cho mỗi nhà mình được. Mọi người đều hiểu, nhà họ Viên mà không bỏ phong sát, thì lấy đâu ra cái đỉnh để leo lên, nói gì đến tương lai phía trước? Hay là ông nhường vài dự án mình vừa ký được ra đây, hoặc là nhượng lại một ít cổ phần công ty của nhà ông đi, xem như ông có chút thành ý”.

“Nếu không thì dứt khoát tới nhà họ Viên xin lỗi cầu hòa đi, hai nhà vốn là sui gia, sao lại biến thành nước với lửa như thế?”

“Cái gì mà sui với gia, ông bị ngu rồi hả, con trai bảo bối của người ta chết trong nhà họ Lâm chúng ta, đổi lại là ông thì ông có thể hòa giải được không?”

“Nhưng hung thủ lại không phải người nhà họ Lâm chúng ta!”

Lời đó vừa nói ra, từ đường lại nhanh chóng trở về yên tĩnh.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần im lặng ngồi đó, nhìn xung quanh một vòng.

Chạm vào ánh mắt anh, sau đó chuyển tầm mắt đi chỗ khác.

Lâm Mộng Đình ngồi bên cạnh Lý Dục Thần tức đến mức phổi cũng sắp nổ tung.

Cô có thể nhìn thấy sự lạnh lẽo, nhạo báng và vui sướng khi người gặp họa hay thậm chí là thù hận trong ánh mắt những người đó, thứ duy nhất không có chính là sự biết ơn.

Là Lý Dục Thần cứu lấy cả nhà họ Lâm!

Lâm Mộng Đình chính là người trong cuộc.

Cô không bao giờ ngờ được, người trong nhà mình, thân thích của mình đa số đều là kẻ máu lạnh như thế, chỉ nhìn chằm chằm vào những lợi ích mình được nhận.



Lâm Mộng Đình muốn đứng dậy, nói vài lời đòi lại công bằng cho Lý Dục Thần.

Bỗng nhiên, một bàn tay cầm lấy tay cô.

Cô cúi xuống nhìn, là Lý Dục Thần.

Bàn tay anh nắm chặt lấy tay cô, một dòng nước ấm từ tay truyền đến.

Tim Lâm Mộng Đình bỗng lệch nhịp.

Cô quay đầu, nhìn thấy ánh mắt vững vàng và ấm áp của Lý Dục Thần.

Lúc này, lại có người nói: “Tôi cảm thấy giảng hòa với nhà họ Viên cũng là một ý hay, cứ nói hung thủ không phải người nhà họ Lâm, không liên quan đến chúng ta. Hơn nữa bọn họ cũng đã treo giải lên, đâu đó cả trăm triệu mà? Họ cũng không đòi chúng ta giao người, chứng tỏ chuyện này có thể thương lượng”.

Nhận được rất nhiều tiếng hưởng ứng.

“Đúng đó, tôi cũng thấy làm thế khá ổn”.

“Đúng vậy, nhà họ Viên cũng không phải dạng ngang ngược không nói đạo lý, ai làm thì kẻ đấy chịu thôi”.



Lý Dục Thần cảm thấy thời điểm đó đã đến, bèn chậm rãi đứng dậy.

“Hay là thế này, mọi người cứ trói tôi lại đưa đến nhà họ Viên đi, còn được lấy một trăm triệu đấy!”

Ánh mắt của anh đảo qua, những người vừa mở miệng lúc nãy đều cúi đầu.