Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 469



Mọi người thấy cánh tay Thái Vĩ Dân đã hoàn toàn được nối liền, thậm chí không nhìn thấy một vết sẹo nào cả.

Toàn bộ phòng giải phẫu lặng ngắt như tờ.

Ánh mắt của mọi người từ kinh ngạc biến thành hoảng sợ.

Chuyện này không chỉ lật đổ kiến thức y học mà thậm chí còn lật đổ thế giới quan của bọn họ.

“Được rồi, thử cử động xem”, Lý Dục Thần nói.

Thái Vĩ Dân ngồi dậy khỏi bàn giải phẫu, không thể tin nhìn cánh tay phải của mình đã phục hồi như ban đầu.

Gã ta nhẹ nhàng cử động bả vai, sau đó nâng cánh tay lên.

Gã ta nhìn bàn tay của mình, năm ngón tay linh hoạt nắm mở theo đại não điều khiển, Thái Vĩ Dân cảm thấy giống như đang nằm mơ.

Gã ta đã từng cho rằng mình đã mất đi cánh tay này vĩnh viễn.

“Vừa mới nối liền, mấy ngày nay phải cẩn thận một chút, không thể hoạt động kịch liệt”, Lý Dục Thần dặn dò.

Thái Vĩ Dân khẽ gật đầu, đi xuống khỏi bàn giải phẫu, cúi người thật sâu nói: “Cậu Lý, tôi không biết nên cảm ơn cậu như thế nào, từ nay về sau, cái mạng của tôi chính là của cậu”.

Lý Dục Thần đỡ gã ta dậy, nói: “Chúng ta đã sớm là người một nhà, không phải sao?”

Thái Vĩ Dân vô cùng cảm động, đây là lần đầu tiên Lý Dục Thần tự mình mở miệng thừa nhận gã ta là người một nhà.



Lý Dục Thần vỗ vỗ bờ vai gã ta: “Được rồi, trở về đi. Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ báo thù cho anh. Chu Lợi Quân chết chắc rồi!”

Bọn họ đang chuẩn bị đi, chợt nghe thấy một tiếng hét lớn: “Chờ một chút!”

Hóa ra là viện trưởng Diêu.

Viện trưởng Diêu đi lên trước, nói với Lý Dục Thần: “Tôi phục! Lần này tôi thật sự khâm phục! Cậu Lý, cậu là thần y! Không, là thần tiên!”

Lý Dục Thần rất muốn cười, lắc đầu nói: “Viện trưởng Diêu, ông còn nợ tôi một lá cờ thưởng đấy”.

Viện trưởng Diêu đỏ mặt lên: “Chuyện này, chỉ là trò đùa, trò đùa thôi! Trước kia tôi có mắt không biết Thái Sơn, cậu Lý đừng trách”.

Lý Dục Thần nói: “Tôi cũng chỉ đùa một chút thôi”.

Một y tá bên cạnh sợ hãi kêu lên “A…”: “Cảnh tượng thần kỳ như vậy mà tôi không quay lại, nếu đăng lên mạng chắc chắn sẽ rất hot!”

Viện trưởng Diêu vỗ một cái lên đầu cô ta, cảnh cáo nói: “Ai cũng không được phép nói lung tung chuyện hôm nay ra ngoài, nhất là đăng lên trên mạng, ai dám nói lung tung, tôi sẽ cho người đó biết tay!”

Ông ta dứt lời liền áy náy cười với Lý Dục Thần: “Cậu Lý bỏ qua cho, đều là tôi quản lý không nghiêm”.

Lý Dục Thần nói: “Không có việc gì, ông xử lý rất tốt, không hổ là một viện trưởng”.

Viện trưởng Diêu được khen ngợi thì vô cùng mừng rỡ, vẻ mặt ông ta cứ như học sinh tiểu học được thầy giáo khen ngợi vậy.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Lý Dục Thần và Mã Sơn đưa Thái Vĩ Dân về Ngô Đồng Cư, để gã ta tạm lánh hai ngày.